HOÀNG ĐÌNH - Trang 1446

tưởng như là ánh kiếm, lại như là tuyết trắng. Thứ hấp dẫn người ta nhất
trên mặt cô gái là chiếc cằm nhỏ xinh, cùng một đôi mắt không quá lớn
nhưng lại sắc bén khác thường. Ánh mắt kia không phải dạng thanh tĩnh mà
sâu thẳm như nhìn thấu tất cả của Diệp Thanh Tuyết, không giống kiểu
thận trọng và linh động của Hư Linh, cũng không tương tự vẻ hồn nhiên
kèm theo kiên nghị của Nhan Lạc Nương, mà là một loại lạnh nhạt cùng
kiêu ngạo từ tận bên trong.

Cái lạnh lùng và kiêu ngạo của cô gái này phảng phất như sinh ra đã có,

hoàn toàn không phải làm bộ.

Nhìn về tít xa, chỗ biển trời nối nhau cuộn sóng mãnh liệt, một vầng

sáng mờ hiện lên. Đột nhiên có hơn mười điểm sáng lao đến cực nhanh,
nhìn qua chợt cảm tưởng như chúng từ sóng biển chui ra. Hơn mười điểm
sáng nháy mắt đã đến trước vách đá, ánh sáng tan đi hóa thành mười ba
người, ai nấy đều có tướng mạo bất phàm, nhìn đã rõ không phải là phàm
nhân.

Đứng ở giữa là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, nhưng tu hành

không năm tháng, tuổi thật là bao nhiêu chỉ có y mới tự biết. Những người
khác thì đứng tạo thành một nửa vòng tròn, nam có nữ có.

Thanh niên đứng chính giữa nhìn cô gái ngồi trên lan can sát vách núi,

âm thầm làm phép tra xét xem pháp lực của nàng sâu cạn tới đâu. Thế
nhưng phép kia vừa ra, cô gái kia đã chậm rãi tan biến, giống như một bức
tranh thủy mặc rơi vào trong nước, rồi từ từ chìm mất dạng. Y cả kinh, vội
vàng nắm chặt Tỏa Thiên pháp hoàn* trong tay. Mà khi y thu hồi phép tra
xét pháp lực, cô gái kia lại hiện ra trên lan can trong đình. Cô gái vẫn lẳng
lặng ngồi đó, một chân rũ xuống đón gió biển, tóc đen bay bay, hoàn toàn
không hề liếc mắt nhìn đám người vừa đến một cái, giống như không biết
có người đến, hoặc như không có để bọn họ vào mắt.

(Tỏa Thiên pháp hoàn*: cái vòng phép tên Tỏa Thiên)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.