HOÀNG ĐÌNH - Trang 1543

- Cuối cùng không phải cũng rơi vào tay lão sao?

Lão già lại thở dài một hơi, nói tiếp:

- Tuy rằng ta lấy được trận kỳ, nhưng hai ca ca của ta đều chết trong núi.

Cô gái kia nhìn vẻ mặt của lão già, không hỏi tiếp nữa. Đạo sĩ bên cạnh

lại nói:

- Nói ra cũng thật khéo. Châu Phong Lăng có Duyên Lăng lão yêu cao

thâm khó lường. Gần đây lại nghe đồn thành Bá Lăng ở châu Cửu Hoa
cũng đã trở thành quỷ vực, bên trong có oán linh phi thường kinh khủng.
Mà chúng ta lại là Đông Lăng ngũ thánh, ba nơi đều có chung một chữ
"Lăng", đối với rất nhiều người trên thế gian này mà nói, có thể tính là tam
Lăng hung địa rồi.

Y vừa nói xong, thì trong màn mưa gió cách đó mười dặm đột ngột xuất

hiện một con quái vật. Quái vật kia có thân rắn, không có chân nhưng lại có
lông, đầu như cáo, không chút tiếng động xuất hiện phía sau Nhan Lạc
Nương. Hai mắt cáo chợt lóe nét gian xảo. Con cáo thân rắn này nhìn Nhan
Lạc Nương rồi há to miệng, muốn một ngụm nuốt lấy Nhan Lạc Nương
vào.

Gió tanh nổi lên. Miệng chi chít răng nhọn của con cáo thân rắn táp về

phía cổ Nhan Lạc Nương, tốc độc cực nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt.
Có điều, cáo thân rắn này vừa tiến vào trong ánh đèn, ánh đèn trầm tĩnh
như sợ hãi mà đột ngột bùng lên, tỏa sáng lóng lánh. Con cáo thân rắn kêu
lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng rụt về, thân thể cũng thoắt cái biến
mất trong màn mưa gió.

Đạo sĩ trong Đông Lăng ngũ thánh vừa nhìn thấy cáo thân rắn xuất hiện,

ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh hỉ. Khi thấy nó xoay người biến mất, y lập tức
cười to nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.