HOÀNG ĐÌNH - Trang 1558

động, trực giác nói cho hắn biết đây là một cơ hội. Nếu có thể đột phá, nhất
định sẽ diễn sinh ra thuật phép khác nữa.

Trần Cảnh lĩnh ngộ Trọc Lãng Quan, đối với hắn thì đó là một thần

thông rất tự nhiên, chỉ một niệm là động. Nếu hắn muốn truyền thụ cho
người khác thì không thể dễ dàng như vậy, mà phải miêu tả những lĩnh ngộ
đó ra, rồi định ra phương pháp tu hành. Lúc đó, nó đã trở thành một pháp
thuật tu hành rồi.

Thần thông này do Trần Cảnh tự mình lĩnh ngộ, nên bên tai lắng nghe

giọng nói tựa hồ như bản năng. Lòng hắn nghĩ không muốn nghe đến
những lời nói chuyện về mình nữa thì những giọng nói kia sẽ chậm rãi biến
mất, rồi hoàn toàn không nghe thấy nữa. Hắn chỉ suy nghĩ chút là hiểu
được, vì niệm này theo tâm mà lên, cho nên mọi thứ do tâm niệm mà sinh.
Một niệm một lớp sóng, một lớp sóng một thế giới.

Hắn bình tâm lại, tưởng tượng bộ dạng của Diệp Thanh Tuyết, hy vọng

nàng có thể xuất hiện giống như Cố Minh Vi. Nhưng con sóng kia căn bản
không có chút phản ứng, càng không có khí tức nào của Diệp Thanh Tuyết
truyền đến.

Hắn muốn nhìn thấy Diệp Thanh Tuyết như đã từng nhìn thấy Cố Minh

Vi lúc nãy, nhưng hiển nhiên không được. Lúc nãy hắn nhìn thấy Cố Minh
Vi là vì nàng ấy cũng đang nhớ đến Trần Cảnh, cho nên khi hắn sinh ra cảm
ứng thì có thể xuyên qua con sóng mà nhìn thấy nàng ta. Còn Diệp Thanh
Tuyết thì không như vậy.

Ngay sau đó, trong đầu hắn lại nghĩ đến Hư Linh, đến Nhan Lạc Nương,

rồi đến vỏ sò, nhưng không ai hiện ra trong con sóng sông cả. Hắn trầm
mặc một hồi, đột nhiên muốn vẽ hình dáng của họ lên con sóng nước kia.
Đây không đơn thuần là dựa vào tâm mà nhìn nữa, mà đã là ý muốn rồi.
Chỉ là hắn vừa khẽ động, con sóng nước như xuất hiện một cây gậy nhỏ
quậy vẽ lên đó, khiến sóng nước đang yên tĩnh như muốn vỡ tan. Hắn vội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.