HOÀNG ĐÌNH - Trang 1562

Cũng do vậy, chỉ trong chốc lát hắn đã cảm nhận được suy yếu, có thể

thấy thần lực bị tiêu hao rất lớn. Điều này khiến hắn ngoài ý muốn, nhưng
lòng lại có chút kinh hỉ. Tuy cuối cùng bị chuyển biến trở lại thành pháp
thuật, còn không thành công, nhưng hắn có thể khẳng định, chỉ cần mình vẽ
ra được suy nghĩ trong lòng mình, tất nhiên sẽ thành công.

* * *

Hồng đại hiệp từ trên thượng du, thuận theo sóng xuống hạ du. Ngồi trên

lưng nó là Lý Anh Ninh vừa được Trần Cảnh sai đến núi Thiên La. Lúc này
Lý Anh Ninh đã là một thiếu niên, tay cầm thanh kiếm, người mặc áo gai,
chân mang giày bện bằng dây mây. Hồng đại hiệp như cưỡi mây lướt sóng
trên mặt sông, cách rất xa đã nhìn thấy Trần Cảnh ngồi trước miếu. Với nó,
lúc này Trần Cảnh thật cô độc, một miếu, một sông, một người ngồi một
mình.

Lòng nó thầm quyết định sẽ không rời bỏ Hà Bá gia. Không hiểu sao loại

tâm tình này lại đột nhiên sinh ra ngay khoảnh khắc khi nó nhìn thấy Trần
Cảnh. Mà Lý Anh Ninh nhìn Trần Cảnh lại có một loại cảm giác khác. Nó
cảm giác Trần Cảnh như một đám mây, như hơi sương trong núi theo khí
trời thay đổi mà sinh ra, không thể ước đoán được, lại vừa giống như mây
trắng trên trời, không thể chạm tới được.

Cho dù nhìn bất cứ sự vật gì, người khác nhau tất nhiên sẽ có cách nhìn

khác nhau. Cho dù cách nhìn giống nhau, nhưng mức độ vẫn có nông sâu
khác nhau.

Từ cái ngày mà Hồng đại hiệp đột nhiên cảm thấy Trần Cảnh như biến

mất trong ánh mắt của nó, Trần Cảnh lại có biến hóa lần nữa. Biến hóa này
không phải ở bề ngoài, cũng như trời đất thay đổi, người khác không thể
nhìn thấy, chỉ có thể cảm nhận được mà thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.