HOÀNG ĐÌNH - Trang 1565

Mỗi khi Trần Cảnh nhìn con sóng nước khôi phục lại thần lực xong, hắn

lại tiếp tục muốn vẽ bức họa Diệp Thanh Tuyết ra. Chỉ cần hắn nổi lên tâm
tư này, bàn tay vô hình trong lòng vươn ra vẽ lấy, con sóng nước ngoài thực
tại sẽ được hiển hóa ra. Quá trình hiển hóa này đương nhiên là vì con sóng
nước trong lòng kia sắp bị đánh tan đi, Trần Cảnh lại lấy linh lực che chở,
cho nên mới khiến nó hiển hóa ra ngoài trời đất.

Mỗi khi đến thời điểm này, Trần Cảnh chỉ có thể giữ ổn định lại, như thế

đã khiến thần lực hắn cực kỳ tiêu hao. Sau khi tầng nước mỏng kia ổn định,
hắn sẽ lại ngưng thần vẽ xuống tiếp, tuy chưa một lần thành công, nhưng
dần dà đã được đề thăng lên. Đây chỉ là cảm giác không thể nói rõ được,
nhưng Trần Cảnh biết, trong lúc niệm động, hắn tụ tập được linh lực Kinh
Hà nhanh hơn trước kia rất nhiều.

Niệm lực có thể được gọi là thần lực. Thần lực càng mạnh, khả năng

điều khiển linh lực Kinh Hà của hắn càng lớn, mà Kinh Hà trong lòng hắn
cũng càng thêm rõ ràng. Phạm vi cảm ứng chưa tới của hắn chỉ còn sót lại
một đoạn nơi đầu nguồn sông Kinh Hà và một đoạn cuối cùng chảy vào
cửa biển nữa mà thôi. Hắn cũng hiểu rằng, không lâu sau toàn bộ dòng
Kinh Hà sẽ được thu hết vào trong lòng hắn.

Thời gian cứ như vậy mà trôi qua, lâu lâu cũng có yêu linh bất chợt đi

ngang qua, nhưng chỉ tò mò từ xa nhìn qua mà không hề ngừng lại. Thỉnh
thoảng ban đêm cũng có thần linh tới nói vài câu với Hồng đại hiệp, Trần
Cảnh không để ý tới, mà bọn họ tất nhiên cũng sẽ không tìm đến Trần
Cảnh.

Bọn họ là đến xem thử Trần Cảnh có khai đàn giảng đạo như những thần

linh khác hay không. Lúc này, danh tiếng của Trần Cảnh đã truyền ra cả
bên ngoài châu Cửu Hoa, nói đến châu Cửu Hoa nhất định phải nói đến Hà
Bá sông Kinh Hà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.