HOÀNG ĐÌNH - Trang 1569

thể phủ nhận, trong lòng Hồng đại hiệp có một khía cạnh sục sôi dâng trào,
chỉ là cần người khác tới thức tỉnh.

Đối với con người, thì nó là một con tôm già, đã trải qua không biết bao

nhiêu đời chủ nhân. Những chủ nhân kia đều tiêu vong trong sóng nước
này, mà nó vẫn còn sống. Trong đám yêu linh, pháp lực của nó không tính
là cao, nhưng nó có thể sống sót trong sát cơ khắp nơi, kiếp nạn đầy rẫy
khắp thế gian. Còn Trần Cảnh chính là người nó đi theo lâu nhất, địa vị của
hắn trong lòng nó cũng khác hẳn với những chủ nhân trước đây.

Trong mắt nó, những cường giả dám xưng vương trong trời đất này, dù là

yêu vương hay tu sĩ thì cũng chỉ chạy theo hít bụi phía sau Trần Cảnh mà
thôi. Hắn chỉ thiếu một thứ gọi là tàn nhẫn. Trần Cảnh khác tất cả, chỉ khi
có lí do phải chết hay không thể làm khác mới hành động. Như thế không
tính là giết chóc, mà là tự bảo vệ mình.

Nó tất nhiên không biết lúc nhỏ Trần Cảnh đã sống trong hoàn cảnh thế

nào, cũng không biết Trần Cảnh do người thế nào nuôi dạy nên.

Ngay khi Triệu Ngọc Nghiên lấy lá bùa thế thân vỗ lên người thì Trần

Cảnh đã quát bảo Hồng đại hiệp ngưng lại. Lúc này, cho dù kiếm hay đinh
ba, cũng chỉ cách Triệu Ngọc Nghiên nửa thước mà thôi. Trần Cảnh quát
bảo Hồng đại hiệp ngừng lại rồi cũng không nói thêm gì cả. Hồng đại hiệp
ngoan cố muốn đâm ra, nhưng cuối cùng không làm vậy. Nó chỉ tức giận
hừ lên một tiếng rồi thu kiếm và đinh ba lại, nói:

- Con người tới bây giờ vẫn chỉ nhớ rõ hận, mà không nhớ tới ơn. Cho

dù có cho bọn họ ơn lớn bằng trời, bọn họ cũng vì oán cỡ bằng hạt vừng
mà quên sạch ơn kia không còn một mảnh.

Triệu Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng, nói ra:

- Đối với ta, hắn chỉ có thù hận, không có ơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.