HOÀNG ĐÌNH - Trang 1579

Trần Cảnh không bị sấm sét như kiếm đâm thủng tâm linh giết chết, mà

cảm thấy cả người như có một ngọn lửa bốc cháy, thiêu đốt từng phần thân
xác và linh hồn của mình.

Hắn yên lặng chịu đựng. Thống khổ đến từ tâm linh khiến trong mắt Lý

Anh Ninh, âm thần của Trần Cảnh trước miếu Hà Bá run rẩy không ngừng,
rồi đột ngột không dấu hiệu tán đi trong không trung. Hồng đại hiệp và Lý
Anh Ninh kinh hãi, nhất thời muốn nhào tới Triệu Ngọc Nghiên, nhưng
bóng dáng Trần Cảnh lại được hiển hóa ra lại.

Trong mắt Hồng đại hiệp và Lý Anh Ninh, Trần Cảnh chỉ là chợt ẩn và

rồi hiện ra lại, nhưng trong lòng Trần Cảnh, đó là một khoảng thời gian
đằng đẵng. Thế gian từng nói một niệm một thế giới, một niệm sinh ra rồi
tan biến, nháy mắt đã là trăm năm. Trần Cảnh đã trải qua khoảnh khắc này,
tuy nhiên đó lại như một loại trạng thái mê ảo không chân thật.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Cảnh lại ngộ ra. Sét kia không phải là là sét

thật, mà là trong lòng mình tưởng tượng ra. Lúc này, hắn hiểu rằng mình
căn bản không buông bỏ được những chuyện trước kia, chỉ có thể phong
kín nó trong ký ức của mình. Khi tiếng nguyền rủa vang lên, cũng là lúc
trong lòng theo âm thanh đó mà tự nảy sinh ra ảo niệm. Đây là vật do tâm
sinh ra.

Ngũ lôi đánh xuống theo tâm mà xuất hiện, ảo giác ào ào nổi lên.

Nếu Trần Cảnh cho rằng mình không thể chịu nổi ngũ lôi đánh xuống,

vậy thì lúc nhận sấm sét đánh xuống kia, tự nhiên hắn sẽ cho rằng mình hẳn
sẽ chết. Ngay khi hắn cho là như vậy, thì thật sự sẽ mất ý thức mà chết đi.

Nhưng hắn lại giật mình tỉnh lại, ý thức này là ảo giác trong lòng mình

sinh ra. Có điều ảo giác này đã sinh, cho nên hắn chỉ đành cố sức giữ cho ý
thức không bị diệt. Không phải hắn đang chống lại những sấm sét thật sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.