HOÀNG ĐÌNH - Trang 162

Thiếu nữ áo xanh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, không trả lời chính

xác. Trần Cảnh hơi nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Một lúc sau, thiếu nữ áo xanh đột nhiên mở miệng hỏi:

- Chẳng lẽ Hà Bá oán hận gì con hổ trắng đó? Nếu đúng như vậy, lát nữa

tiểu nữ sẽ bẩm báo với nương nương, để nương nương phạt nó.

Trần Cảnh cười ha ha, nói:

- Không cần, không cần! Tại ta cảm thấy chỉ là một con hổ trắng dưới

trướng nương nương mà đã có pháp lực như thế, chắc chắn thần thông của
nương nương rất quảng đại.

Thiếu nữ áo xanh cười nhẹ một tiếng, nói:

- Đúng, thần thông của nương nương rất cao.

Nàng dường như rất cao hứng khi nghe thấy Trần Cảnh khen nương

nương mình. Hai người đi thẳng về phía trước, không lâu sau, sương mù
tràn ngập khắp trên đường núi dần dần mất đi. Trần Cảnh nhìn xung quanh,
thầm nghĩ nơi ở của mấy người này hẳn ở trên một vách đá dựng đứng.

Quan sát một hồi, Trần Cảnh có thể khẳng định vách đá dựng đứng này

đã bị người khác dùng đại pháp lực đẽo gọt. Ngẩng đầu nhìn lên, có thể ở
đấy chính là những ngọn núi cao xanh.

- Hà Bà, mời theo tiểu nữ.

Thiếu nữ áo xanh dẫn Trần Cảnh tới trước vách dá dựng đứng, nàng

vung tay lên một cái, vốn trước vách đá này không có gì lại xuất hiện một
sơn động.

Đây là một sơn động rộng lớn, cửa động có hình dạng như trăng rằm,

trên động phủ hình trăng rằm đó có viết hai hàng chữ to:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.