HOÀNG ĐÌNH - Trang 1685

“Hóa ra, từ lâu mọi người đã tự cải biến phương pháp tu hành của mình

mà không hay biết. Chỉ là tất cả đang lần mò trong tăm tối, hiện tại, đại
khái đã đến lúc hiển lộ rõ ra rồi.” Nghĩ tới đây, nàng ngẩng đầu nhìn lên sư
phụ, lại nhìn tất cả mọi người trên mặt đất đầy tuyết trắng, trong lòng
không khỏi nhớ đến một câu nói: “Vạn loại sương mù tranh tự do."

Đây là thời đại mà vạn loại mù sương tranh tự do.

Nàng vừa nghĩ, chân bước chậm trong gió tuyết, đi giữa những người

này, nhưng không ai chú ý tới cả.

Nàng không biết, ngay khi lòng mình nảy sinh suy nghĩ này, một người

khác cũng có ý niệm như vậy. Trần Cảnh hóa bướm mà bay, thời điểm này
hắn không rõ mình là khách trong cánh bướm này, hay bướm này là ý niệm
trong lòng huyễn hóa thành.

Cái loại không chân thực này không làm hắn mê loạn, lòng hắn lại dị

thường tỉnh táo. Thần linh bay độn bên cạnh đều chiếu rõ ràng trong lòng
hắn. Hắn không biết Khu Thần đại pháp này của kẻ nào, chỉ biết tiếng ca
bên tai hắn vẫn cứ y nguyên như vậy. Tiếng ca không ngừng thúc dục hắn
đi tới La Phù.

Từ khi vượt qua kiếp nạn Thần minh, cách hắn nhìn một vài chuyện trở

nên đạm nhạt đi nhiều. Những chuyện như người khác làm thương tổn tới
mình như thế này, hắn không còn phẫn nộ nhiều nữa, mà chỉ cảm giác như
nước suối chảy qua kẽ đá mà thôi.

Có lẽ là hắn cường đại rồi, không phải ai cũng có thể gây nguy hại đến

tính mạng hắn. Cho dù bị lâm vào khốn cảnh, hắn cũng sẽ không cảm thấy
kinh hoảng, mà tin rằng chỉ cần bình tâm tĩnh khí là mình có thể thoát ra
được. Đây là sự tự tin được chậm rãi bồi luyện thành sau khi đã trải máu
tanh và giết chóc, cũng là sự thăng hoa của tinh thần sau kiếp nạn Thần
minh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.