HOÀNG ĐÌNH - Trang 169

Hắn cắn chặt hàm răng, ngăn cản áp lực khôn cùng kia. Chỉ trong nháy

mắt, thần hồn trong lòng sông xuất hiện một khe nứt lớn. Trong giây lát đó,
ngay cả nói hắn cũng không nói được, đầu óc bắt đầu rối loạn. Bỗng nhiên
Sơn Thần Thúy Bình thu hồi pháp lực, hai vai của hắn buông lỏng xuống.

Không đợi Trần Cảnh nói gì, Sơn Thần Thúy Bình đã bảo:

- Bài vị của ngươi biến đổi, thần hồn tiêu tán, tạm thời đưa ngươi về

trước đã, ta sẽ cho ngươi mượn pháp lực núi non. Nhưng điều kiện của ta
vẫn ở đó, có muốn mượn hay không là tùy ngươi.

Lời nói vừa dứt, đột nhiên có một cơn gió lớn từ sau màn thổi tới. Gió

lớn lóe sáng, hư không dao động, các vật khác trong động phủ không
chuyển động gì, nhưng Trần Cảnh lại bay ra ngoài như một chiếc lá khô
đung đưa trong gió.

***

Trước miếu Hà Bá tại bờ sông có mấy trăm người tụ tập, xung quanh còn

có nhiều gia súc gia cầm, bọn họ muốn dùng những thứ này để thờ cúng cá
tinh giữa sông. Nhưng mà cá tinh đã có nói trước, trước khi thờ cúng phải
phá miếu Hà Bá, nếu không, nó sẽ không tiếp nhận việc thờ cúng.

Khúc sông Tú Xuân loan, nước sông chảy cuồn cuộn, trên mặt nước như

có mưa bụi đang rơi.

Tộc trưởng trong trấn đi tới trước miếu Hà Bá, nhìn thấy nước sông sắp

tràn ra khỏi bờ đê, lại thấy cá tinh đang làm nước sông dâng cao, lão ta lấy
tay chỉ chỉ mấy người đàn ông, kiên quyết nói:

- Hủy cho ta, Hà Bá không thể trị sông, giữ lại miếu Hà Bá để làm gì.

Vốn là vị thần thụ mệnh trời cao, nhưng lúc này tính mạng lại như một

chiếc lá khô bay trong gió. Một vị thần nếu không thể bảo hộ một phương,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.