HOÀNG ĐÌNH - Trang 1718

Người này nhìn qua hơn ba mươi tuổi, mặc bộ pháp bào âm dương (*có

hình âm dương, như bộ đồ thầy cúng vẫn mặc_hoangtruc), tay cầm một
nhánh cây khô. Nhánh cây kia tản ra ánh sáng màu xám bao phủ toàn bộ
đạo sĩ này trong đó. Chỉ là gió lúc này như từng ngọn châm, đâm vào bên
trong màng sáng xám thành từng lỗ nhỏ, lại như thể sắp sửa cắt mở cả vầng
sáng xám đó ra, trên mặt gã cũng ngập tràn sợ hãi.

Thân thể gã như không có trọng lượng, bay đi trong gió, như muốn bay

độn đi xa. Hiển nhiên gã định bỏ chạy. Có điều gió vốn không hình thái,
trước sau lưu chuyển, căn bản không hướng cố định. Gã đã rơi vào trong
đại trận, không thể phân rõ phương hướng, cho nên một hồi sau lại trở về
ngay chỗ cũ.

Từng đợt cuồng phong như từng lưỡi đao sắc, cắt mở tầng hộ thân bên

ngoài của gã, pháp bào trên người cũng bị cắt ra.

- Cứu ta, cứu ta…

Gã nhìn con bướm đang tung bay lên xuống trong gió gọi lớn, âm thanh

vừa thốt, gió đã tràn vào vòm miệng gã, rồi tích tắc bị cuồng phong xé nát
vụn. Máu tươi theo gió bay cuốn lên cao. Bắt đầu từ miệng gã, tứ chi gã
cũng nhanh chóng bị gió xé rời.

"A..."

Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong gió rồi biến mất, bị gió tuyết khắp

trời vùi lấp cả. Thi thể trên mặt đất kia như thể gỗ vụn bị cuốn lên trong
gió, đến xương cốt cũng biến thành tro bụi.

Pháp bảo của người nọ mất đi chủ nhân, ánh sáng nhanh chóng ảm đạm.

Cơn gió thổi qua, vẽ lên pháp bào và nhành cây khô từng vết kiếm. Dần
dần, chúng nó ngày càng nhỏ lại trong cơn gió tuyết kéo dài vô tận, rồi biến
mất không còn gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.