HOÀNG ĐÌNH - Trang 1719

Con bướm vẫn bay lượn trong gió tuyết, có điều đã đi về phía trước một

đoạn khá xa.

Trong lòng Trần Cảnh có một thế giới nhỏ, nhìn thấy hết mọi thứ bên

trong.

Một cơn gió xoắn tới, cùng với tia kiếm nương theo sau. Trong lòng Trần

Cảnh đã sớm chiếu đến, tia kiếm vừa tới, bướm đã tung bay. Tia kiếm trước
sượt qua, tia kiếm phía sau đã xoắn tới, con bướm vừa xuất hiện lại hung
hiểm tránh thoát, rồi vỗ cánh chớp mắt biến mất.

Hắn đột nhiên cảm thấy nơi này là một nơi tinh luyện kiếm thuật rất tốt.

Thời gian dần trôi qua, hắn phát hiện bản thân ngày càng nhạy cảm, tuy gió
càng lúc càng mạnh bạo nhưng hắn không còn cảm thấy gian nan hơn.
Thậm chí, hắn còn đang không ngừng đi tới.

Người tiến vào bên trong trận này thường không thấy đường đi về trước,

cũng không rõ được phương hướng, nhưng trong lòng Trần Cảnh lại vô
cùng rõ ràng.

Hắn đang một đường bay về phía trước, vứt bỏ tất cả tư tưởng khác, chỉ

chuyên chú vào Trọc Lãng quan, xuyên thẳng hoặc tránh né từng tia kiếm
xoắn cuốn tới người mình.

Hắn không rõ người khác thế nào, cũng không nghĩ tới họ. Khi trước mắt

xuất hiện một ngọn núi tuyết chân thực rõ ràng, hắn mới hiểu mình đã đi
vào trong được rồi. Chẳng qua trừ hắn, lúc này cũng có người khác đi vào
trong đây. Trong đó có Đông Nhạc đại đế và Nạp Lan Vương, ngoài ra còn
có mấy vị hắn không rõ lai lịch.

Trần Cảnh chưa từng gặp qua những người kia, bọn họ không phải là

những thần linh bị trúng thuật Khu Thần lúc trước. Trước mặt mọi người là
một ngọn núi tuyết cao chót vót, ở những nơi có linh khí tụ tập lại có một
đại điện được dựng lên, có lớn có nhỏ, ngầm hợp huyền ảo. Nhìn qua như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.