HOÀNG ĐÌNH - Trang 1777

tín ngưỡng tụ tập hắn mới có thể cảm ứng được.

Toàn bộ thế gian trong lòng Trần Cảnh đều là một vùng đen kịt, bởi vì

hắn không thể nào cảm giác được. Thần vực lại như nhà của hắn, đèn đuốc
sáng trưng, muốn nhìn chỗ nào chỉ cần liếc mắt về chỗ đó là thấy được. Ở
bên ngoài, trời đất đều là một vùng tối đen, có bao nhiêu nguy hiểm ẩn nấp
hắn cũng không biết đến.

Không ngừng có người từ vùng bóng tối đen kịt ấy mang tượng thần đến,

để Trần Cảnh đốt linh quang trên tượng thần. Sau khi bọn họ khiêng tượng
thần đi, trong lòng Trần Cảnh lại có thêm một điểm sáng như có như
không, như một con đom đóm bay trong đêm tối. Có vài điểm bị bóng tối
hoàn toàn bao phủ, nhưng cũng có vài điểm sáng lại càng thêm sáng ngời.

Những điểm bị bao trùm rồi biến mất kia là vì bọn họ đánh mất tín niệm

với Trần Cảnh, cho nên liên hệ giữa Trần Cảnh và tượng thần cũng bị đứt
gãy. Còn những điểm càng thêm sáng ngời, là vì tín ngưỡng của bọn họ
càng nhiều hơn, trong lòng Trần Cảnh cảm ứng tượng thần cũng rõ ràng
hơn.

Không có nhiều người tới miếu Hà Bá thỉnh thần, phần lớn chỉ là người

dân nơi thôn trấn gần đó. Không ít người trong bọn họ chỉ ôm theo một pho
tượng nhỏ đi đến. Có nhà dư giả tiền bạc mới thỉnh người điêu khắc bức
tượng thần riêng, bản thân thì lại chế tác một bài vị thần linh đưa tới miếu
Hà Bá Tú Xuân loan. Trần Cảnh không từ chối bất cứ ai cả, đều vẽ thần
văn, đốt chút tín ngưỡng, dung nhập chút thần niệm lên. Chỉ cần bọn họ trở
về, ngày đêm tế bái, dù tượng thần hay bài vị đều tụ tập tín ngưỡng của bọn
họ trên đó. Thứ tín ngưỡng này Trần Cảnh có thể cảm ứng được, mà cũng
khiến cho đám quỷ vật tà linh bình thường không dám khinh thường tiến
đến.

Chẳng qua, cũng có tín ngưỡng có trên một số tượng thần, bài vị mà

Trần Cảnh lưu lại đã sớm biến mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.