HOÀNG ĐÌNH - Trang 1840

Hà vực từ trên cao lao xuống, thần quang lấp lánh bừng sáng cả một

khoảng trời. Theo đó, Trần Cảnh còn nghe thấy bên tai có tiếng nước ồn ào
xôn xao từ vị trí đỉnh đầu xuống lưng, như thể nhiệt huyết đang sôi trào,
loại cảm giác đã rất lâu rồi Trần Cảnh chưa thể nghiệm lại.

Nằm ngoài dự liệu của Trần Cảnh, bia thần Kinh Hà như nhận được triệu

hoán mà lao lên. Sau đó nó đi đến khoảng không phía trên miếu thần, dung
nhập vào thần vực Kinh Hà trên không trung. Vừa vào đến bên trong, bia
thần như thể sống lại, tản ra từng đợt dao động, mà dòng Kinh Hà trên bia
đá như bắt đầu cuộn chảy đi.

Thần vực Kinh Hà kia nhanh chóng dung nhập vào bia thần Kinh Hà,

dần dung hợp với dấu vết Kinh Hà trên mặt bia.

Mà đầu khác của hình ảnh thần vực lại nối liền với sống lưng tượng thần.

Bia thần Kinh Hà không ngừng hạ xuống, không ngừng dung hợp, xuyên
qua nóc miếu Hà Bá. Nhìn nó như thể vô hình, nhưng Trần Cảnh lại rõ ràng
đã cầm nắm qua bia thần, biết rõ nó thật sự là vật thật.

Bia thần kia chậm rãi xuyên qua nóc miếu, chầm chậm rơi xuống đỉnh

đầu tượng thần, chậm rãi dung nhập vào. Trần Cảnh cảm nhận rất rõ bia kia
đang tiến vào trong chính thân thể mình. Hắn chỉ cảm thấy cả người bỗng
trầm xuống, dường như có một trọng lực nặng vạn cân đè lên người mình.

Đó là toàn bộ linh lực sông Kinh Hà đặt cả trên người Trần Cảnh, trong

đó còn có cả phép tắc của trời đất. Trần Cảnh cảm nhận được chỉ trong
nháy mắt. Chẳng qua, tấm bia lúc nãy hắn còn thấy như đã là thứ bỏ đi, lại
tản ra từng đợt cảm giác áp bức, nặng nề như núi.

Cảm giác này hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Trần Cảnh. Hắn đã

không biết năm xưa có phải Long vương Kinh Hà cũng đã nhìn lầm rồi hay
không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.