HOÀNG ĐÌNH - Trang 1863

- Mạo phạm cũng không vấn đề gì. Đều có chung một kết quả, đều trở

thành hồn ma để ta cắn nuốt mà thôi, ha ha ha….

Trong tiếng cười của lão, sương đen trong núi biến hóa thành một cái

đầu lâu cực lớn, lao tới đánh vào bốn người kia, muốn cắn nuốt hết cả bọn.

Tuy bốn người kia có phép thuật đặc biệt trên người, nhưng lại đều là thủ

đoạn bảo vệ tính mạng, hoặc là những phép thuật đặc biệt khác không có
bao nhiêu tác dụng trong hoàn cảnh này.

Chỉ nghe thấy bọn hắn liên tục gầm lên, có điều thân thể bọn họ như bị

trũng xuống, không cách nào thoát được.

Đúng lúc này, một cái đầu lâu lớn từ dưới sơn cốc vọt lên, cắn tới tượng

thần. Miệng đầu lâu kia há to thấy cả hàm răng đen kịt bên trong, còn thấy
rõ cả một khối óc đen kịt đang phập phồng nơi đầu lâu.

Gió mây tám hướng đều cuồn cuộn. Từ trên nhìn xuống, ngọn núi kia

như thể sống lại, hóa thành một cái đầu lâu cực lớn cắn nuốt lấy bầu trời.

Trong lúc mơ hồ, ma âm rít gào, khí sát độc tràn ngập ngút trời.

Nương theo đầu lâu lao vọt tới, là một giọng nói vang lên:

- Ngươi cũng xuống đây cho ta.

- Ta đang có ý đó.

Trần Cảnh lạnh lùng trả lời. Tiếng đáp còn chưa dứt, sau lưng tượng thần

vọt lên một luồng sáng như ánh nước, như tạo thành một con sông lao
thẳng lên nối tới tận tầng mây. Trong đó còn ẩn hiện một tấm bia màu trắng
sáng ngời. Rồi nó nhanh chóng biến lớn như một ngọn núi, như thể trở
thành một tấm bia mộ của trời đất. Những nơi bia đá đi qua, hư không như
có một con sóng nước cuồn cuộn lao qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.