HOÀNG ĐÌNH - Trang 1894

- Trên mặt biển không dễ tìm kiếm, chúng ta đi xuống đáy biển thôi.

Quy Uyên nói, Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương không có ý kiến gì.

Khi lặn xuống nước, Trần Cảnh mới phát hiện phi thiên độn địa đã tính

là bản lĩnh giỏi, thì chuyện có thể hoạt động tự do dưới nước phải được coi
là bản lĩnh hiếm có. Ít nhất Hồng đại hiệp đã cảm thấy áp lực, bởi vì thần
niệm vô hình của nó đang đang bị thứ hữu hình là nước biển đè nén. Đây là
một việc nó chưa bao giờ nghĩ đến.

Thân thể của Trần Cảnh là tượng thần, đã trải qua linh khí tẩy luyện

nhiều năm, tuy rằng không đi tập trung vào pháp môn tế thân nhưng pháp
bảo tầm thường cũng không thể làm hắn bị thương được. Chính vì thế mà
hắn không sợ áp lực của nước biển. Chỉ có Hồng đại hiệp chưa từng ra biển
qua, nên càng xuống sâu càng cảm thấy áp lực.

Chẳng qua có Trần Cảnh che chở, cộng với bản thân cũng là sinh linh

trong nước, lại có thuật thủy độn nên chỉ cần có đủ thời gian là Hồng đại
hiệp có thể thích nghi được với hoàn cảnh.

Nhan Lạc Nương có đèn Lưu Ly định hồn bảo vệ, lại có thể chiếu sáng

cả một vùng biển.

Tượng thần Trần Cảnh dùng pháp nhãn nhìn vùng biển trước mặt. Quy

Uyên thì đã hoàn toàn dung nhập vào nước biển và bóng tối. Trần Cảnh lại
không thể phát hiện Quy Uyên ở bên cạnh, cũng không thể cảm thấy được
y, mà chỉ cảm thấy y vốn là nước biển, là bọt nước trong bóng đêm.

Ngọn đèn xanh trên đỉnh đầu Nhan Lạc Nương hấp dẫn những yêu linh

trong biển đi tới, nhưng bọn nó chỉ vây quanh từ xa mà không dám. Bọn nó
có cảm giác cực kỳ linh mẫn, có thể cảm thấy sát khí nặng nề từ thanh
Quảng Hàn kiếm trên lưng nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.