HOÀNG ĐÌNH - Trang 1895

Bọn nó cũng cảm thấy sự nguy hiểm từ hai người còn lại. Quy Uyên

giống như vực sâu thần bí, hấp dẫn nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Tượng
thần ở trên lưng con tôm đỏ thẫm lại khiến bọn nó cảm thấy nặng nề. Như
thể nhìn vào tượng đá, bọn nó có cảm giác tượng đá như trấn trong lòng
chúng nó, khiến chúng nảy sinh suy nghĩ muốn quỳ xuống bái lạy. Chính vì
thế mới khiến cho bọn nó không chỉ cảm thấy nguy hiểm, mà còn sợ hãi
nữa.

Nếu không phải lúc này có nhiều yêu linh tụ tập lại, giúp tăng cường lực

lượng tâm linh của nhau thì bọn nó đã trốn ra xa. Đột nhiên bọn nó phát
hiện ra, rằng ở trong hoàn cảnh này chúng có thể cảm nhận lực lượng của
yêu linh khác .

Nhưng dù cho bọn nó có cổ động như thế nào thì rốt cuộc vẫn không có

kẻ nào dám ra tay cướp đoạt. Ba người một tôm đi đến đâu, đám yêu linh
đều nhanh chóng tách ra để mở một con đường đến đó.

Tại nơi chỉ thấy bóng tối, không xác định được thời gian này, bỗng nhiên

Quy Uyên mở miệng nói rằng:

- Nơi này có linh lực tụ tập, chắc có một linh mạch.

Trần Cảnh cũng cảm thấy điều này. Nơi đây là một dãy núi, chỉ có một

điểm khác biệt duy nhất với những dãy núi trên đất liền là không hề có thực
vật gì cả. Chỉ có một thứ gì đó như những bông hoa mọc lên, nhưng lại như
thể là một loại động vật, khiến hắn không thể xác định được chính xác đó là
động vật hay là thực vật nữa.

- Thật ra mỗi linh mạch trong trời đất này đều liên kết với nhau, như một

mạng lưới. Mỗi linh mạch là một mắt lưới.

Quy Uyên giải thích. Lần đầu tiên Trần Cảnh nghe được kiểu so sánh

như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.