HOÀNG ĐÌNH - Trang 1956

Nhưng Trần Cảnh lại mừng rỡ như điên, hô lớn với hình ảnh trong làn

nước:

- Sư tỷ, sư tỷ...

Hắn cũng không hô thành tiếng ra ngoài, mà là hô trong lòng. Lần này

Trọc Lãng quan hiện ra hình dáng của sư tỷ làm hắn hiểu được, cũng không
phải tự mình có thể vẽ ra hình ảnh, mà là phải từ trong lòng muốn.

Hắn lớn tiếng hô trong lòng, nhưng không hề nghe được đáp lại. Hô

thêm chốc lát, Trần Cảnh có chút thất vọng, không khỏi hoài nghi hình ảnh
này không phải sư tỷ thật, mà chỉ là ảo giác trong lòng mình sinh ra.

Đang lúc hắn muốn từ bỏ, đột nhiên từ Trọc Lãng quan truyền đến âm

thanh nhỏ như tiếng muỗi kêu, đứt quãng, mơ mơ hồ hồ, nhưng mà Trần
Cảnh lại mừng rỡ như điên.

- Sư đệ... Trần Cảnh sư đệ... Có nghe được lời của ta không?

- Sư tỷ, đệ nghe được, tỷ nói lớn một chút, đệ sẽ nghe được rõ hơn.

Trần Cảnh hô lớn trong lòng.

Nhưng qua hồi lâu lại không có âm thanh nào khác của Diệp Thanh

Tuyết truyền đến, chỉ có Trần Cảnh tiếp tục hô lớn.

Lại qua chốc lát nữa, từ Trọc Lãng quan lại truyền tới âm thanh, nhưng

Trần Cảnh không nghe được nàng nói gì, không khỏi rất sốt ruột, đồng thời
lớn tiếng hô trong lòng:

- Sư tỷ, đệ không nghe rõ.

Cũng không biết là Diệp Thanh Tuyết nghe được Trần Cảnh hay là như

thế nào, tiếng của nàng đột nhiên rõ ràng, âm thanh từ Trọc Lãng quan
truyền ra:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.