HOÀNG ĐÌNH - Trang 1955

Lại liên tưởng đến tình hình trong Trấn Yêu tháp trên núi Côn Lôn, Trần

Cảnh càng cảm thấy có lẽ mọi chuyện đều trong lòng bàn tay của sư tỷ.
Hắn thầm nghĩ: "Bằng thuật độn lôi của sư tỷ, nếu nàng muốn đi, giữa thiên
hạ này có ai có thể ngăn sao? Truyền nhân Côn Lôn kia làm sao có thể dễ
dàng thu sư tỷ vào trong tháp như vậy được?"

Trần Cảnh trầm mặc, suy tư hồi lâu, càng hồi tưởng tới từng chút về

Diệp Thanh Tuyết, lại càng cảm thấy nàng vô cùng thần bí. Vốn ấn tượng
về nàng ở trong lòng Trần Cảnh là bộ dạng đứng cô độc trên đỉnh núi nhìn
lên bầu trời, tà áo bay lên, mặt hướng lên trời, một mực tu hành, vô cùng
chấp nhất tìm đạo của chính mình.

Mà bây giờ, hình ảnh của nàng lại xuất hiện sương mù xung quanh.

Nàng cũng không tiếp tục nhìn trời, mà nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt
có nét cười thần bí.

Trần Cảnh cảm thấy Diệp Thanh Tuyết thần bí, rồi lại có một loại cảm

giác lạ lẫm rõ rệt. Trong lòng hắn đột nhiên rất muốn biết sư tỷ đang làm
gì, lại có một loại trực giác, cảm thấy sư tỷ lúc này cũng đang nghĩ tới
chính mình.

Vì thế Nguyệt Hà đột nhiên chứng kiến hư ảnh trên tượng thần động. Chỉ

thấy hai tay của hư ảnh kia đột nhiên mở ra, theo động tác đó, trong hư
không xuất hiện một tấm màng nước mỏng như cánh ve. Cuối cùng hư ảnh
kia dùng hai tay vẽ một hình tròn, đặt tấm màng nước vào chính hình tròn
đó.

Màng nước bỗng xuất hiện những gợn sóng nhỏ, sau đó dần hiện ra

gương mặt của một người. Khuôn mặt này cũng không rõ rệt, thậm chí nhìn
không ra nam hay nữ. Nguyệt Hà không biết đâu là thần thông pháp thuật
gì, chỉ hiểu là mình không thể lý giải nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.