HOÀNG ĐÌNH - Trang 1982

Chiêu Liệt cười có chút âm trầm, có điều lại không có cảm giác ác ý. Gã

tiếp tục nói:

- Nghĩa phụ chỉ cần ngửi một cái, thiên hạ này liền không có bao nhiêu

chuyện có thể giấu giếm được người.

Gương mặt trên tượng thần của Trần Cảnh tự nhiên không chút thay đổi,

còn Quy Uyên thì tựa như một giếng nước an tĩnh, vẫn cười cười như ban
đầu, nói:

- Truyền thuyết ngàn năm trước Ti Vũ Long Thần có thể thông qua cái

mũi mà biết thiên hạ khô hạn ra sao, từ đó làm mưa xuống. Chẳng lẽ Long
vương gia đã thăng lên thần vị Long Thần sao?

Chiêu Liệt cười lớn, nhưng không trả lời. Trần Cảnh đoán Long vương

khẳng định không thăng lên thành Ti Vũ Long Thần, bằng không với tính
cách thích khoe khoang của mình, Chiêu Liệt chắc chắn sẽ không giấu
giếm.

Ba người một tôm đi tới nội cung. Lúc trước nhìn từ trên cao xuống còn

không biết Long cung này lớn thế nào, hiện tại Trần Cảnh chỉ cảm thấy như
đang tiến vào một mê cung vô tận không có lối ra.

Cảm giác này từng xuất hiện ở rất nhiều năm trước, khi đó Trần Cảnh

cảm thấy trời đất cũng tựa như Long cung hôm nay, có đôi khi cảm thấy
không bao lớn, bất kể là chuyện gì hay là người nào thì cũng chỉ đến vậy,
mà có đôi khi lại cảm thấy lớn như không bờ bến, cảm thấy nơi chốn đều là
hư ảo, tất cả những chuyện trước mắt đều chỉ như một giấc mộng dài.

Cứ theo sau Chiêu Liệt, bọn hắn tiến vào một tòa cung điện nhỏ. Chiêu

Liệt an bài Trần Cảnh và Quy Uyên trong tòa cung điện có cái tên rất nữ
tính này - Giai Nhân Như Mộng, sau đó nói rằng phải về gặp nghĩa phụ, rồi
rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.