HOÀNG ĐÌNH - Trang 2106

Trong lòng Trần Cảnh chấn động, thần phủ đan điền chấn động. Hắn

ngẩng đầu, nhìn thấy phía trên động phủ có từng giọt nước màu đen nhỏ
xuống. Đó là nọc độc của Chiêu Liệt, theo niệm lực của lão thấm vào, đang
im hơi lặng tiếng luyện hóa chỗ ẩn thân cuối cùng này của Trần Cảnh.

Hắn nhắm mắt lại, hai tay trước người miết một cái, nơi đó lóe lên thần

quang chói mắt, lại có hoa văn ánh kim chớp lóe. Tay hắn miết qua rất
chậm chạp, sau đó dừng lại. Một mũi kiếm xuất hiện trước mặt Trần Cảnh.
Lưỡi kiếm nhìn qua cực kỳ sắc bén, bên trên có khắc hoa văn ánh kim càng
làm lưỡi kiếm thêm vài phần khí tức thần bí và lợi hại.

Chỉ thấy Trần Cảnh hít sâu một hơi, tay trái điểm một chỉ về phía bên

ngoài động phủ. Luồng sáng biến mất trong bóng tối, chỉ còn tiếng kiếm
ngân vang thoang thoảng như tiếng gió khẽ lướt đi.

Mà Trần Cảnh cũng không ngừng lại, tay trái hắn bấm pháp quyết trước

ngực, tay kia chậm rãi miết ra, hư không lại xuất hiện một lưỡi kiếm màu
trắng tản ra khí lạnh nhàn nhạt. Đột nhiên hắn mở miệng niệm lên một âm
tiết huyền văn, một văn tự huyền bí ánh kim từ không trung sinh ra, rơi vào
lưỡi kiếm kia, hình thành một dấu vết huyền văn chân thật mà rõ ràng.
Huyền văn này không giống như mấy hoa văn trước đó, nó đơn giản hơn,
như thể một vết tích của sấm chớp mà thôi. Nhưng nó vừa xuất hiện, lưỡi
kiếm đã lộ ra một vẻ đằng đằng sát khí.

“Đi…”

Trong miệng Trần Cảnh vang lên tiếng niệm chú khẽ, lưỡi kiếm kia chấn

động rồi chìm vào không trung nơi đỉnh động phủ, biến mất không còn dấu
vết.

Ngay sau đó, bóng tối bên ngoài động phủ chợt vang lên tiếng rống đầy

giận dữ.

-----oo0oo-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.