HOÀNG ĐÌNH - Trang 2139

kịch liệt, ngẩng đầu nhìn Trần Cảnh, Trần Cảnh cũng nhìn nàng. Hắn thấy
được vẻ sợ hãi cùng cầu xin từ trong ánh mắt ấy.

- Ca, mau buông muội ra.

Trần Cảnh lắc lắc đầu.

Vẻ sợ hãi cùng nhu nhược cầu xin trong mắt U U tức thì biến thành lạnh

như băng cùng oán hận. Đồng thời, miệng nàng bắt đầu vang lên những âm
thanh như tiếng sáo, nhưng Trần Cảnh lại không nghe được, bởi vì tai hắn
đã bị tiếng sét chiếm cứ, không nghe thấy tiếng ca của U U.

Trần Cảnh ngẩng đầu, không nhìn vào mắt U U nữa, còn dùng cả hai tay

siết chặt lấy nàng. Nhưng dù là thế, hắn vẫn cảm thấy mình như đang ôm
một con rồng trong lòng, dốc toàn lực mới khó khăn lắm giữ được.

"Ầm..."

Thế giới này đã hóa cả thành một thế giới tối tăm.

Trần Cảnh nhìn thấy tia sét kia đánh tới chỗ mình, không khỏi hô lớn, mà

U U trong lòng hắn cũng hét ầm lên.

Tia sét giáng xuống, ánh chói lòa bao phủ rồi biến mất trong tích tắc,

trước mắt Trần Cảnh lại trở về tăm tối.

Khi hắn phục hồi tinh thần lại, trong lòng chỉ có một cây sáo màu xanh,

trên cây sáo có một hàng chữ: "Mượn trời đất một khúc âm thanh, hứa giữ
nụ cười muội muôn đời." Mặt sau cũng không có ký tên.

Trần Cảnh nhìn chăm chú cây sáo đến xuất thần, chỉ thấy trên thân sáo

quẩn quanh ánh sáng xanh, giống như vật sống. Hắn đưa mắt nhìn bốn
phía, chỉ thấy bóng tối ở khắp nơi, dưới chân vẫn là bia thần Ti Vũ, sóng
sông vẫn rì rào, mà bên trong sóng sông vốn có thuồng luồng xám, Trát Lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.