HOÀNG ĐÌNH - Trang 2137

- Đúng vậy, dù là gió nổi mây vần sét giáng...

"Uỳnh.... Ầm..."

Trần Cảnh vừa nói xong hai chữ "sét giáng" thì lập tức nghe thấy tiếng

sấm sét rung trời. Hắn thấy được một tia sét chói lọi từ trên không đánh
xuống. Nơi tia sét đi qua, cái thế giới không chân thật nhưng lại khiến hắn
cảm thấy ấm áp này bất ngờ thay đổi. Từ trên xuống dưới đều biến hóa, nơi
ánh sét đi qua, thế gian chìm vào bóng tối, trong bóng tối lại có một luồng
sét như kiếm sắc đâm vào.

Trần Cảnh không biết phải làm sao, trong đầu hắn có một âm thanh nói

cho hắn biết rằng phải ngăn cản tia sét kia hạ xuống, rồi lại có một âm
thanh khác nói với hắn rằng đừng nhúc nhích, sét này xuất hiện là chuyện
tốt. Tia sét giống như đến từ ức vạn dặm bên ngoài, Trần Cảnh ngẩng đầu
nhìn, bỗng suy nghĩ ra rất nhiều ý tưởng kỳ lạ. Mà tới khi những ý tưởng
kia qua cả, tia sét lại vẫn chưa đánh tới.

Hắn nhìn U U trước mắt, phát hiện vẻ mặt của nàng không biết đã trở

nên dữ tợn từ bao giờ, khác hẳn với cảm giác nhu nhược vô ưu lúc trước.
Điều này khiến Trần Cảnh cảm thấy cực kỳ khác thường. Tiếp tục ngẩng
đầu, tia sét kia không ngừng vỡ toang, tựa như một thanh kiếm sắc từ trên
trời cao đâm xuống, sau khi gặp phải ngăn cản thì bèn không ngừng biến ảo
để tiếp tục lộ trình, men theo chỗ sơ hở mà đâm vào.

Ánh sét lan tràn!

Thế giới biến ảo!

Cảm quan của Trần Cảnh đối với thế giới này nhanh chóng biến hóa, một

nửa là cảm giác tối tăm cùng lạnh lẽo ở chỗ ánh sét chiếu tới được, còn một
nửa là cái ấm áp và hư ảo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.