HOÀNG ĐÌNH - Trang 2197

- Ma, tất cả sinh linh muốn vượt lên Côn Lôn đều là ma vật, không thể

tha thứ, không thể tồn tại.

Gió to, mưa lớn, sấm nổ, chớp giật.

Nơi nào Trần Cảnh đi qua, nơi đó như có yêu linh độ kiếp. Khi hắn đi tới

chân núi Côn Lôn, mây đen đã che khuất trăng trên trời. Hắn ngẩng đầu
nhìn lên đỉnh núi, đạo nhân trên đỉnh cũng cúi đầu nhìn hắn. Một tia sét
rạch ngang bầu trời, trong mắt hai người cũng như có một tia sét xẹt qua.

Đạo nhân cúi đầu nhìn, mây đen trong khoảng không gần núi Côn Lôn

bỗng bị một luồng lực lượng vô hình xua tan. Hai người cứ thế nhìn nhau,
như cả một kỷ nguyên trôi qua, nhưng đó chỉ là một ý niệm. Trần Cảnh thu
hồi ánh mắt, cúi đầu, giơ chân trèo lên núi. Hắn bước từng bước một, chân
giống như dẫm lên những bậc thang trời vô hình.

Hắn đi lên từng bước, mưa gió theo đó càng lúc càng to, sấm chớp vang

trời.

Hồng đại hiệp và vỏ sò cũng không tiến lên theo, nhưng cảm giác của

chúng nó lại tương thông một cách kỳ diệu với Trần Cảnh. Đoạn đường từ
Tú Xuân loan đến chân núi Côn Lôn, tinh khí thần của chúng nó tương
dung cùng Trần Cảnh. Chúng nó cảm nhận được cái nôn nóng cùng kiên
định trong lòng Trần Cảnh.

Những gì chúng nó nhìn thấy chính là những điều Trần Cảnh thấy. Côn

Lôn trong mắt cả ba không phải là Côn Lôn như người phàm thấy, mà là
một vùng xanh xám, căn bản không giống như là vật thật trong trời đất, mà
có một cảm giác không nói rõ được, như là đã mục nát, hoặc có thể nói là
như có một tầng hư vô thần bí che giấu đi hình dáng thật sự của núi này.

Trong mắt cả ba, nơi Trần Cảnh đi qua dày đặc sấm chớp, nước sông

phóng lên cao. Núi Côn Lôn kia lại như không chịu nổi sức hút của trái đất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.