HOÀNG ĐÌNH - Trang 2199

chứ nếu cậy pháp lực định bay lên, thì trong ý thức sẽ xuất hiện cả một
ngọn Côn Lôn đè ép.

Sinh linh thế gian không ai có thể thoát được điều đó. Nó không rõ là

bản thân Côn Lôn vốn luôn như vậy, hay là từ từ biến thành như vậy. Từ
lúc nó nhìn thấy Côn Lôn này, trong lòng đã có cảm giác Côn Lôn không
thể leo lên, hơn nữa còn mơ hồ cảm ứng được nguy hiểm.

Nó nhìn vùng mưa gió, mây đen cuồn cuộn, sấm chớp chói lòa kia, nhịn

không được thở dài:

- Một Thiên La môn nho nhỏ, đời này lại xuất hiện hai nhân vật thiên

kiêu như vậy, dù bị diệt môn cũng đáng.

Nó vừa mới cảm thán dứt, đã nghe thấy tiếng cười to truyền đến:

- Ha ha ha ha...

Gấu đen xoay người nhìn lại, thấy một tú tài mặc áo bào trắng đứng trên

một đỉnh núi khác, đang phe phẩy cây quạt trong tay mà cười lớn. Nhìn từ
góc nghiêng, tú tài này trông cực kỳ thanh tú, thế nhưng trên người gã lại
phát ra một loại cảm giác mà bất kể là gã có cười lớn thế nào, khí phách
hào hùng thế nào, đều không giấu được cái khí tức âm nhu trên người.

Khi gấu đen nhìn sang thì kẻ này cũng nhìn qua.

- Đạo hữu, vì sao bật cười?

Gấu đen hỏi.

- Ta cười đạo hữu chỉ nhìn thấy phong thái vút bay của Diệp Thanh

Tuyết và Trần Cảnh, lại không để ý tới bi ai của Giang Lưu Vân.

Tú tài kia nghiêng đầu cười, nói. Gã vừa nghiêng đầu, gấu đen liền thấy

rõ ánh mắt của gã, chỉ cảm thấy trong đó là cái âm hiểm và lạnh lùng sâu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.