HOÀNG ĐÌNH - Trang 2211

Bọn họ cúng tế vô cùng long trọng, theo thứ tự từng nhóm một, cho nên

mới lâu dài khác thường như vậy.

Khi Trần Cảnh đạp bước lên rìa ngoài ngọn núi Côn Lôn, là nơi bắt

nguồn của con sông Kinh Hà, hắn phải cố gắng đè nén cái cảm giác rút
kiếm vung khắp bốn phía, nhìn khắp cả núi non.

Đỉnh Côn Lôn vốn chưa từng bị mây đen che phủ, hôm nay trên khoảng

không lại đì đùng đầy sấm sét, lốc xoáy, mưa to không chút kiêng nể trút
xuống. Khiến người ta cảm thấy kì quái, là dù đám người Trần Cảnh ở bên
trong mây mưa vần vũ đó, lại có một luồng ánh trăng chiếu bọc bọn họ lại.

Trần Cảnh đưa mắt nhìn bốn phía, nhìn thấy được có những ánh mắt

kinh ngạc, có ánh mắt mang theo địch ý, một vài ánh mắt nếu lưu tâm nhìn
kỹ sẽ thấy được chút ngưỡng mộ. Hắn lại không chút để ý.

Mây đen trên bầu trời như gom hết toàn bộ hơi nước ngàn dặm quanh

đây, hay như toàn bộ nước con sông Kinh Hà đã ở cả trên bầu trời này.
Chúng đang trút xuống Côn Lôn bên dưới, hình thành nên một dải trắng
xám, như dải thiên hà dốc xuống.

Đúng lúc này, chiếc bông tai bên tai Trần Cảnh đột nhiên lóe sáng chói

mắt. Rồi một con rồng trắng nhỏ lao ra, bay lượn trong mưa gió. Mỗi lúc
thân thể nó lại dài ra vài phần, đồng thời hào quang trên người nó càng
thêm lấp lánh.

Trong màn mưa gió, Tiểu Bạch Long không ngừng xoay chuyển, hướng

thẳng lên chín tầng trời. Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bạch Long vốn chỉ cỡ
đầu ngón tay đã dài ra hơn một trượng.

Hai trượng …. Ba trượng, bốn trượng.

Rồi nó ẩn vào trong tầng mây đen khiến tầng mây này sôi trào lên. Trong

sắc mây đen đó, thỉnh thoảng vẫn lộ ra những mảng lân giáp màu trắng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.