HOÀNG ĐÌNH - Trang 2247

Khi thân thể to đến nhất định, Trần Cảnh mới phát hiện, trong con mắt

này cũng là một thế giới. Hắc hủy bay vọt lên, vẫn không ra khỏi con mắt
của đạo nhân. Mà đạo nhân kia từ trên trời giáng xuống, trong mỗi hành
động đều hiện ra rõ uy thế muốn giết rồng.

Hắc hủy phát ra một tiếng rồng ngâm, miệng phụt ra một luồng ánh sáng

chói mắt, lại mang theo sắc thái như mộng ảo. Đó là ánh sáng của Mê
Thiên kiếm. Mặt đạo nhân vặn vẹo, rồi nháy mắt bị chôn vùi trong ánh
kiếm, hóa thành một làn mây mù màu xám. Mây mù cuộn lên, hình thành
nên ảo ảnh.

Trần Cảnh thông qua hai mắt của hắc hủy, thấy được một không gian

điện thờ đạo giáo vô cùng rộng lớn. Bên trong điện, có vài chục đạo sĩ,
nhưng vừa nhìn đã biết pháp lực không cao, bởi vì bọn họ đều chỉ mặc đạo
bào màu xanh. Ở Côn Lôn, đạo bào màu xanh là y phục của đệ tử sơ cấp.

Sắc mặt của những đệ tử này đều không tốt, ai nấy trông như tai họa sắp

xảy ra.

Ở bên ngoài điện, có vô số tiếng kiếm ngân vang, giống như có vô số

người đang chiến đấu.

- Vô Vưu, vi sư dùng thuật số Tiên Thiên tính tương lai của Côn Lôn, chỉ

thấy trước mắt là một đám sương mù, tử khí nặng nề. Có điều, ở xa xôi vẫn
thấy được một tia ánh sáng, chắc hẳn Côn Lôn sẽ không tiêu vong, ngày
khác tất có lúc tiêu tan kiếp nạn. Thế nhưng lực nguyền rủa không ngừng
rót vào từ bên ngoài Côn Lôn quá mức mạnh mẽ, Côn Lôn đại trận cũng
không ngăn trở được, mà tổ sư cùng các sư phụ, sư bá, sư thúc đều không
có trở về. Vi sư đã thương nghị với chư vị sư thúc của con, chuẩn bị dùng
bí pháp ngủ say.

Nói chuyện là một đạo nhân trông rất tiên phong đạo cốt, mà đứng trước

mặt ông ta chính là đạo nhân đánh chuông. Gã nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.