HOÀNG ĐÌNH - Trang 2361

còn đối phương là Long Vương Kinh Hà, thậm chí càng thêm thâm thúy,
ngoại trừ cứng cỏi kiêu ngạo năm đó, thì còn tăng thêm vài phần thần bí.

Hai người đối diện nhau.

Cuối cùng là Trần Cảnh cúi đầu, nói:

- Xin lỗi, bởi vì nàng là sư tỷ của ta, cho nên...

- Nhưng lại không phải sư tỷ của ta. Ngươi bởi vì cô ta cứu ngươi đã trả

giá lớn, thậm chí thiếu chút nữa đánh mất tính mạng, còn làm cho rất nhiều
sinh mệnh vô tội vì vậy mà chết, cho nên sư tỷ của ngươi nhất định phải
sống? Không chấp nhận được người khác nói mấy câu ngươi không muốn
nghe?

Giao Long Vương nói.

- Ta không có ý này.

Trần Cảnh nói.

- Ngươi đi đi.

Giao Long Vương không đợi Trần Cảnh nói thêm đã cắt lời, chấm dứt

câu chuyện. Trần Cảnh bỗng cảm giác mình như rơi vào dòng thời gian
chảy ngược, không ngừng lùi về phía sau. Giao Long Vương trước mắt
nhanh chóng xa dần, mơ hồ, rồi biến mất, cuối cùng hiện ở trước mắt Trần
Cảnh là ngọn núi băng dưới đáy biển, trên núi có một cánh cửa, mặt trên có
hai chữ đơn giản "Bắc Hải". Lúc này hắn mới phát hiện, hai chữ này tạo ra
một cảm giác bá đạo nặng nề, tựa như cả ngọn núi băng này là một chỉnh
thể với cung điện kia.

Một màn vừa rồi giống như Trần Cảnh gặp phải ảo giác, giống như hắn

căn bản chưa bước vào cung điện Bắc Hải này, chưa từng thấy Giao Long

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.