HOÀNG ĐÌNH - Trang 2362

Vương, cũng chưa từng thấy có một ông lão mở cửa cho hắn.

Trần Cảnh đứng thêm một lát, liền vọt người rời đi. Hắn biết, một chút

hương hỏa tình phân giữa mình và Giao Long Vương đã không còn. Lên
tới trên mặt biển, cảm thụ trong hư không có tín ngưỡng lực nhạt nhòa mà
chỗ nào cũng có, tâm tình của hắn mới bình tĩnh lại. Hắn đi từ hải vực lên
bờ, đi ở vùng đất bị đóng băng, tiến vào thành Lệ Hải của nước Bắc Hải, lại
ra khỏi thành, một đường tới Trung Nguyên. Mà trên đường đi, hắn không
ngừng thấy được Trung Nguyên cùng Bắc Hải vẫn đang chinh chiến.

Trần Cảnh đi cũng không xa chiến trường, song phương đang liều chết

chém giết.

Bất kể là Ngô Sĩ Kỳ hay tướng quân nước Bắc Hải, bọn họ đều không

biết pháp thuật, nhưng không biết họ học từ đâu được cách bài binh bố trận,
vừa như trận pháp lại vừa không giống, toàn bộ nhờ thường ngày diễn
luyện cùng tướng quân lâm tràng điều khiển, dựa vào địa thế hiểm yếu kết
thành vũ dũng từ nhân khí, hình thành một luồng "thế" giống như thiên uy.
Trần Cảnh đương nhiên có thể xuyên qua khói mây thấy được các binh sĩ
đang trong giết chóc. Bọn họ mỗi người đều vũ dũng, mỗi người đều là
những chàng trai trẻ tuổi, không ai có thâm thù với đối phương, nhưng ở
đây lại dùng tính mạng mà đổi lấy mạng của nhau.

- Bọn họ vì sao mà chiến? Bảo gia? Vệ quốc? Hay là vì quân chủ mà

chiến?

Trần Cảnh cũng không rõ. Trong tâm của hắn đột nhiên hiện ra một câu:

"Một quốc gia hưng thịnh, nhất định phải trả giá bằng rất nhiều tính mạng
của dân chúng vô tội. Một quốc gia tiêu vong cũng giống như thế."

Hắn ngước nhìn xung quanh. Trời đất mênh mông, đồi đồi núi núi, hoa lá

cỏ cây, côn trùng chim thú... ở trong mắt hắn tất cả đều giống nhau, không
phân biệt được cao hay thấp, thậm chí còn như là biến thành từng ký hiệu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.