HOÀNG ĐÌNH - Trang 2396

Đến bây giờ, nàng mới để ý thấy trong tòa đại điện này không có ai cả,

ngay cả cung nữ hầu hạ Vương hậu cũng không thấy. Lan Khanh Lăng nghĩ
thầm: “Lẽ nào tất cả mọi người đều theo Vương hậu đến đài Quan Tinh.”

Mặt trời đang hạ dần về phía Tây, bây giờ đã là hoàng hôn. Nàng đi tới

trước cửa điện, phát hiện ra nơi này đang có binh sĩ canh gác, không cho
phép nàng đi ra ngoài. Nàng cũng không phản kháng, chỉ nghĩ rằng quy củ
trong Vương cung khắt khe.

Nàng nhìn sắc trời đã là lúc hoàng hôn, đột nhiên nhớ đến vị thiên thần

đang đi lại ở nhân gian, trong lòng liền bình tĩnh lại. Nàng thầm nghĩ sau
khi trở về chắc chắn phải tế tự người, để cho người sớm ngày vang danh
hậu thế.

Nàng vẫn đang cho rằng người đó là một vị thần linh đang gặp nạn, rất

cần được người dân tế tự.

Bầu trời nhanh chóng chuyển sang màu đen. Bên ngoài binh sĩ cũng đã

thay một nhóm khác, mà trong đại điện vẫn chưa thấy ai trở về, chỉ có cung
nữ mang cơm tới. Lan Khanh Lăng hỏi các nàng cung nữ ở đây đi đâu rồi,
thì tất cả chỉ cúi đầu, không nói gì cả. Thỉnh thoảng khi ánh mắt của hai
bên chạm nhau, ánh mắt của họ có thêm một cảm xúc khác lạ nữa. Như con
chim nhỏ bị hoảng sợ, lại có một sự đồng cảm và bi thương.

Đột nhiên nàng có một dự cảm không tốt.

Trong gian phòng nàng ngủ, không biết vì sao đột nhiên ngửi thấy mùi

máu tanh. Nhất thời nàng khó đi vào giấc ngủ được, đồng thời càng cảm
thấy bất an. Loại dự cảm không hay này như dung nhập vào màn đêm bao
phủ quanh nàng.

Nàng đứng dậy, đi tới cạnh cửa. Đại điện của Vương hậu trống không,

không một bóng người. Bên ngoài binh sĩ vẫn đang canh gác, lưỡi đao trên
tay sắc lạnh lóe sáng trong đêm tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.