HOÀNG ĐÌNH - Trang 2518

Ngay khi lời cầu nguyện của mọi người phá vỡ phần bóng tối sâu trong

nội tâm Trần Cảnh, hắn cũng tỉnh lại, trong lòng ngời sáng. Mở mắt ra, hắn
phát hiện mình đang ngồi trước một cái bàn bên trong đại điện tối tăm. Hắn
phát hiện mắt hắn không cách nào nhìn rõ ràng trong bóng tối nơi đây.
Trước kia lúc mới vừa vào thành Diêm La, hắn vẫn có thể nhìn thấy một
chút, dù có mù mờ không rõ ràng. Nếu nói trước mắt hắn lúc đó như đêm
tối không có lấy chút ánh sao, thì lúc này trước mắt hắn chính là chín tầng
trời không có lấy một ngôi sao nào. Dù cho hắn có dùng pháp lực tập trung
nhìn cũng chỉ thấy mờ mờ không rõ.

Hắn ngồi lên một chiếc ghế có lưng tựa, không rõ được làm từ cây gỗ gì,

lại mang cảm giác nặng nề mà rắn chắc. Hắn đưa tay sờ sờ hai bên tay dựa
ghế, bề mặt không bóng loáng, một bên đã bị chặt đứt chỉ còn một nửa, bên
còn lại cũng bị chém một đường nhưng không bị đứt rời.

Trần Cảnh đưa hai tay sờ lên chiếc bàn trước mặt, phát hiện có một góc

bàn bị thứ gì đó sắc bén vạt mất một góc. Mặt bàn vẫn còn rất nhiều vết
rạch cắt. Ngoài mấy thứ đó, hắn còn mơ hồ nhìn thấy giữa bàn còn có một
cái mặt nạ màu vàng kim.

Hắn đưa tay cầm lấy, cảm giác lạnh lẽo truyền đến bàn tay. Đó không

phải là cái loại lạnh như băng tuyết, mà là một loại kiểu như lãnh khốc vô
tình.

“Đây là một cái mặt nạ có sinh mạng.” Trong lòng Trần Cảnh đột nhiên

có cảm giác như vậy. Tay hắn lướt qua mặt nạ, phía trên bề mặt cũng có
một vết cắt rạch, tuy không làm nó bị rách nhưng cũng để lại vết cắt rất sâu.

Khi hắn cầm lấy mặt nạ này lên, đột nhiên lại rất muốn đeo mặt nạ này.

Càng cầm lâu, ý nghĩ này lại càng thêm mãnh liệt. Hắn run rẩy, chậm rãi
cầm mặt nạ đưa lên mặt. Ngay lúc chuẩn bị đeo lên, trong lòng hắn chợt
dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.