HOÀNG ĐÌNH - Trang 2538

Hư Linh trầm mặc. Trong bóng tối, hai người một đứng một ngồi, nơi

bóng tối đậm đặc nhất lại chính là chỗ Trần Cảnh đang ngồi. Trong bóng
tối không có chút tiếng động nào, áp lực tràn đến, ép xuống Đại Yêu và
Tiểu Yêu đến nghẹt thở. Khiến bọn nó có một loại cảm giác hít thở không
thông.

- Bọn hắn nói trước kia ta là Vu. Nếu không biến mất, hẳn là sẽ lại trở

thành tọa hạ của nàng ta lần nữa. Nhưng ta không muốn nhớ lại. Ta nói với
bọn họ, bây giờ ta là Hư Linh, là cô hồn dã quỷ trong trời đất, cư ngụ ở từ
đường thôn Hà Tiền. Ta chỉ có một bằng hữu, không có kẻ địch, không có
tộc nhân nào cả, cũng không có sứ mệnh phục hưng cái gì hết. Nhưng mà
trước kia nàng ta có ân với ta, ta không thể không báo.

- Còn ta đây?

Trần Cảnh hỏi tiếp.

- Ngươi là bằng hữu duy nhất trên thế gian này của ta.

Hư Linh đáp.

- Vậy vì sao ta ngồi ở chỗ này?

Trần Cảnh không muốn buông tha mà hỏi tiếp.

- Vốn là nàng ta muốn ta phải đeo nó lên ngươi.

Hư Linh nói.

- Là mặt nạ vàng kim kia?

Trần Cảnh hỏi.

- Ừ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.