HOÀNG ĐÌNH - Trang 2536

Hư Linh nói.

Đột nhiên Trần Cảnh mở to mắt, nói tiếp:

- Thần Tư Mệnh có tồn tại trong trời đất hay không ta không biết, cũng

không muốn biết. Nhưng có vài chuyện ta phải được biết rõ ràng.

Nói tới đây, hắn nghiêng người ra phía trước, nhìn chằm chằm vào mắt

Hư Linh hỏi:

- Vì sao ta lại ngồi chỗ này? Nếu ta không đoán sai, nhất định chỗ này là

một vị trí phi thường đặc thù. Có thể ngồi nơi này nhất định cũng phải là
người có thân phận phi thường đặc thù. Cô định làm gì? Cô có muốn làm gì
đi nữa, có thể nói thẳng với ta, dù là chuyện gì đi nữa cũng có thể nói được
mà.

Đột nhiên Hư Linh nở nụ cười, như thể đóa hoa lan trong sơn cốc. Rồi

nàng nói:

- Hóa ra Hà Bá gia ngài tức giận chuyện này.

- Được rồi, ta sẽ nói. Để ngài ngồi chỗ này là vì có người muốn ta làm

như vậy. Người này có thiên đại ân tình với ta. Hiện tại ta đã đưa ngài ngồi
vào nơi này, phần ân tình đã trả xong. Duyên phận giữa ta và nàng ta coi
như cạn hết.

- Là ai?

Trần Cảnh hỏi.

- Một người vốn nên biến mất trên cõi đời này.

Hư Linh đáp. Tiểu Yêu bên cạnh đặc biệt nghi hoặc, không rõ vì sao Hư

Linh và Trần Cảnh lại đột nhiên nói chuyện với giọng điệu thế này. Trong
ấn tượng của nó, cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ như dòng nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.