HOÀNG ĐÌNH - Trang 2647

- Vậy sao, ha ha. Xem ra thật sự là một thần linh đơn giản mà làm cho

người ta tôn kính a. Ta nghe nói thành Bá Lăng từng là một thành trì vô
cùng phồn thịnh, cũng do thờ phụng hắn mà biến thành ma vực nhân gian.
Cho dù người pháp lực cao cường cũng không dám chủ quan vào trong đó.
Thành tựu này của hắn, cho dù là một ngàn năm cũng không có qua.

Tới câu cuối cùng, ngữ điệu của Bạch Hoa Tử cũng không có thay đổi,

giống như là đang trần thuật một sự thật, làm cho người ta cảm thấy gã chỉ
là đang luận chuyện. Nếu ai không rõ, nhất định sẽ tin rằng gã đang nói
thật. Đó chính là bản sự của gã, bất kể chuyện gì từ miệng gã nói ra đều sẽ
biến thành một chuyện thật, không mang bất kỳ sắc thái phê phán gì.

Nhưng Tùng Thanh lại cảm thụ được giọng nói của gã có biến hóa cực

kỳ nhỏ, và ánh mắt gã cũng có một tia châm chọc như kiếm, hào quang
chói mắt, đâm thẳng tới cổ họng.

Trần Cảnh từng nói Tùng Thanh lanh lợi, cũng nói y giỏi nhìn sắc mặt

người, đoán tâm tư người. Bạch Hoa Tử dù che giấu tốt nhưng vẫn bị Tùng
Thanh cảm nhận được, huống chi gã cũng không có tận lực che giấu.

Tùng Thanh liếc nhìn Bạch Hoa Tử, lại cúi đầu, nói:

- Có lẽ việc này có chút hiểu lầm. Phàm trong thiên hạ, chuyện gì lan

truyền quá ngàn vạn dặm đều sẽ có biến hóa, huống chi đã qua nhiều năm
như vậy.

- Ồ, chẳng lẽ là ta sai rồi?

Bạch Hoa Tử cười nói.

- Đương nhiên không phải, ngài không có sai.

- Ha ha, dù là tình huống chân thực có chút khác với ta nghe được nhưng

lúc hắn chưa tiến vào, Bá Lăng vẫn không thành ma vực, tới khi hắn đi ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.