HOÀNG ĐÌNH - Trang 2733

Một ý niệm, có thể nghĩ đến rất nhiều. Hắn còn nghĩ đến: "Cả đời ta, lúc

đầu tu trì tự thân, lại chẳng tu đến cái gì. Sau lại là thần linh, mặc dù được
Kinh Hà cùng Bá Lăng tín ngưỡng, lại không thật sự làm gì cho người thờ
phụng ta. Mà những người không thờ phụng, thậm chí chưa từng nghe qua
ta, ta càng không hề để bọn họ ở trong lòng."

Đến cuối cùng, tất cả tâm tư của hắn đều hóa thành một câu: "Ta cả đời

này tầm thường vô vi, nếu như có thể lặp lại..."

Suy nghĩ của hắn đoạn tuyệt, bóng đêm tràn tới, tất cả đều là màu đen

tối.

Một lời kiếm ý thủ hộ của hắn còn chưa kịp hô lên, một khúc sáo mê hồn

nhiếp phách còn chưa kịp thổi, bia thần Ti Vũ trong sống lưng mới vọt lên
đã ảm đạm, cửu thiên Tốn phong cùng hư vô Nhược thủy cũng không kịp
lâm thế. Hắn đã chẳng thấy gì nữa rồi. Ánh mắt của hắn không nhắm, bởi
vì hắn là tượng đá. Con mắt tuy rằng có thể nhìn thấy đồ vật, cũng sẽ không
nhắm không nháy. Hắn ngồi y nguyên ở đó, không động đậy.

Lục Tiên kiếm đã chém tới trán của hắn. Nếu một kiếm này chạm trúng,

thân thể hắn nhất định phải chia làm hai nửa.

Cũng chính là lúc này, Diệp Thanh Tuyết vẫn nằm ở vương tọa cao nhất

trong Linh Tiêu bảo điện, tỉnh lại. Chợt hào quang tản ra lóng lánh ngay
trước khi Lục Tiên kiếm bổ tới đầu Trần Cảnh.

Như sấm chớp đánh xuống từ trên trời, rạch ngang bầu trời đêm.

Kiếm trong tay nàng tên là Đế Vương. Đế Vương kiếm trong kiếm khí

tiên thiên.

Nơi ánh kiếm lướt qua, hư không như được tẩy rửa, tinh khiết không một

vết tích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.