HOÀNG ĐÌNH - Trang 2750

công của một mình đại thánh, bọn ta đều đang nương nhờ phúc trạch của
đại thánh mà sống.

Vạn Hóa đại thánh cười to. Gã rất cao hứng. Hoàng Nguyên nói mấy lời

này khiến gã đặc biệt sảng khoái. Những lời lúc nãy gã nói chẳng qua là vài
lời khiêm tốn mà thôi. Những người khác lúc này mới hồi phục tinh thần
lại, hóa ra Hoàng Nguyên kia chỉ đổi cách thức tâng bốc Vạn Hóa đại
thánh. Cả bọn bèn lập tức nhao nhao tâng bốc. Trong phút chốc, toàn bộ
động Vạn Hóa đầy tràn những lời nịnh hót.

Lúc Vạn Hóa đại thánh đưa chén rượu bằng đồng đỏ lên định uống cạn,

đột nhiên gã ngừng lại, nghiêng tai, ngưng thần.

Đám yêu lập tức ngưng bặt lại, không thốt một lời, cũng không dám hít

thở, thậm chí chén rượu đang giơ lên cũng giữ yên ở đó.

Bên tai Vạn Hóa đại thánh vang lên tiếng gió thổi như từ trên chín tầng

trời thổi xuống. Điều này khiến gã ít nhiều cảm nhận được nguy hiểm, lại
không rõ nguy hiểm từ đâu tiến đến, nhè nhẹ thấm vào tận xương, như
kiếm khí, lại như hàn khí.

- Các ngươi có nghe thấy không?

Vạn Hóa đại thánh hỏi.

- Nghe cái gì?

Có yêu hỏi.

- Tiếng gió.

Vạn Hóa đại thánh híp mắt nói. Trong động phủ phi thường an tĩnh, nghe

gã nói hai từ tiếng gió này thì lũ yêu đã bắt đầu nghe thấy được rồi. Tiếng
gió kia như hóa thành từng sợi tơ lạnh lẽo thổi vào tận trong xương cốt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.