HOÀNG ĐÌNH - Trang 2767

thì không mở rộng ra thêm nữa. Trong màn sáng xanh trong suốt đó không
có thứ gì cả.

Đột nhiên, có tiếng gọi vang lên:

- Hư Linh... Hư Linh... Hư Linh...

Giọng nói này kéo dài mà quái dị, không giống như tiếng người, cũng

không bị khuếch tán mà như bị từng gợn nhộn nhạo của màn sáng xanh cắn
nuốt mất, chui vào trong trời đất tối tăm. Liên tục ba tiếng vang lên. Tiếng
sau lại lớn hơn tiếng trước, kéo dài hơn tiếng trước. Một tiếng buông
xuống, màn sáng xanh lại vẩn đục thêm chút ít. Đến tiếng thứ ba hạ xuống,
chút ít gợn sáng xanh đã biến thành một cái động đen sâu thẳm. Tiếng gió
lạnh lẽo vù vù từ sâu trong động tối sâu thẳm đó truyền ra, mơ hồ còn nghe
ra được có tiếng ác quỷ gầm gừ.

Đột nhiên cái động đen kịt đó mở rộng, một cánh tay trắng như tuyết từ

trong động đó thò ra, kéo Trần Cảnh vào bên trong.

Ngay tích tắc khi Trần Cảnh bị kéo đi, trên bầu trời đột nhiên vang lên

một tiếng sấm, ánh chớp đánh thẳng xuống cây tùng cổ thụ. Cây tùng bị
đánh nát thành bụi phấn, chỉ còn trơ lại bộ rễ cây. Trong ánh chớp đó xuất
hiện một người mặc pháp bào màu bạc, vẻ mặt lạnh lùng đang cau mày
nhìn vào nơi mà Trần Cảnh vừa mới biến mất.

Gã là thần Dạ Du, tuần hành giám sát trời đất. Vừa rồi gã cảm ứng được

nơi đây có pháp lực dao động dị thường, cảm ứng được khí tức cõi âm. Gã
đoán nhất định đã có người đánh mở lối vào hai giới âm dương cho nên
mới chạy tới, không ngờ đã chậm mất một bước.

Chờ đợi trong chốc lát, gã vẫn không thấy người kia trở về, lòng thầm

nghĩ: “Cửa vào đi thông tới cõi âm trong thiên hạ này đều có người canh
gác. Người này có thể đánh mở lối đi hai giới âm dương, nhất định không
phải là người bình thường. Nếu không phải là người bình thường, muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.