HOÀNG ĐÌNH - Trang 277

- Xem ra còn đánh giá thấp trình độ lôi thuật của nàng ta.

Cô gái được gọi là nương nương cảm thán nói.

Mây đen đã trôi tới khoảng không trên núi Thúy Bình, bao phủ hai cô gái

đứng ở đỉnh núi.

Đỉnh đầu Giang Lưu Vân có một dải mây màu đỏ, bên trong đó lại có

một hạt châu trong suốt như giọt nước, tản ra ánh sáng xanh mờ ảo. Mỗi
khi có pháp thuật phóng tới, hạt châu như giọt mưa này sẽ ngăn cả lại. Thân
thể Giang Lưu Vân như mây bay, không ngừng đảo vị trí trên bầu trời, cũng
không có phản kích lại, mặt không đổi sắc, điều khiển hạt châu màu xanh
trên đỉnh đầu chống đỡ.

Núi Thúy Bình giờ đã chìm trong màn tối. Hai cô gái kia vẫn lẳng lặng

đứng trên đỉnh núi. Cô gái rực rỡ như đóa mẫu đơn đưa tay chỉnh lại lọn tóc
bị gió hất xuống mặt, ánh mắt chăm chú nhìn về hạt châu trên đỉnh đầu
Giang Lưu Vân, tựa hồ đang phán đoán hạt châu kia là vật gì, có lai lịch ra
sao.

Trong mắt nàng đột nhiên lóe lên tia sáng xanh rồi biến mất. Nàng cất

lời:

- Thì ra là một món linh bảo tiên thiên đã bị hao tổn. Đáng tiếc, nếu linh

bảo không hao tổn gì thì những người kia giờ đã chết không còn một mống.

- Linh bảo tiên thiên? Linh bảo tiên thiên làm sao có thể bị tổn thương ạ?

- Đại kiếp nạn ngàn năm trước, cả người trong Thánh đạo còn phải biến

mất, huống chi là linh bảo tiên thiên.

"Xẹttttt... Đùngggg..."

Chớp lóe lên, xé bầu trời thành những lỗ hổng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.