HOÀNG ĐÌNH - Trang 2771

kiếm ông ông vang lên, hóa thành một con rồng vàng xông cuốn đến hai
người Trần Cảnh và Hư Linh.

Trần Cảnh cảm thấy giận dữ, đang định ra tay thì nghe Hư Linh nói:

- Không nên ra tay. Giữa âm dương này đã bị Trường Sinh đại đế bày ra

địa võng, chỉ cần chúng ta hiển lộ phép thuật, võng kia sẽ hiển hóa ra. Lúc
đó chỉ sợ ít nhiều khó thoát thân.

Trần Cảnh thầm nghĩ, ra là vậy, khó trách chỉ một mình đạo sĩ kia cũng

dám nói sẽ bắt giữ Hư Linh lại.

Hắn lại nhìn Hư Linh, mới phát hiện Hư Linh và mình cũng không hiển

lộ lấy nửa điểm khí tức, như thể sương khói trong đêm tối, không phân biệt
ra được trong ranh giới âm dương này.

Hư Linh vừa nói Trần Cảnh không cần ra tay, thanh kiếm màu vàng kia

đã biến thành con rồng vàng giương nanh múa vuốt vọt tới sát phía sau.
Trần Cảnh còn có thể cảm được kiếm ý dày đặc từ đó.

Kiếm tới gần, Trần Cảnh có thể cảm ứng được kiếm này là một thanh

linh kiếm. Trần Cảnh tin tưởng Hư Linh. Quả nhiên, ngay khi con rồng
vàng lao xuống, hắn phát hiện trên người mình dâng lên một tầng gợn sóng
nhàn nhạt mông lung, lại cực kỳ mỏng nhẹ nhưng đủ để hai người như ở
vào một không gian khác.

“Keng…”

Bên tai Trần Cảnh vẫn còn nghe rõ tiếng kiếm ngân vang quanh quẩn,

như thể có người ghé bên tai nói nhỏ. Đồng thời trong mắt hắn chỉ còn là
một vùng ánh sáng vàng. Hắn cảm giác như con rồng vàng kia bò lên lưng
mình, nhưng nó lại lướt đi qua. Trong bóng tối, ngón tay hợp lại làm kiếm
của đạo sĩ kia lại chuyển động, miệng gã niệm kiếm quyết ngự kiếm. Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.