HOÀNG ĐÌNH - Trang 2835

Trần Cảnh đi thẳng hướng đến Cố phủ, mỗi bước đi của hắn như thể kinh

động đến một ít ma hồn. Không rõ ma hồn sợ hãi với khí tức trên thân thể
hắn hay thế nào mà luôn luôn xuất hiện không chút tiếng động, rồi lại biến
mất không chút dấu vết.

Trần Cảnh đi tới trước Cổ phủ, đẩy cửa ra. Đã nhiều năm trôi qua như

vậy, cửa phủ lại không bị mục nát. Ngay lúc hắn đẩy cửa, trên cửa đột
nhiên hiện ra hai cái mặt người. Sau khi chúng nó nhìn thấy Trần Cảnh thì
đột nhiên hú lên quái dị, rồi vọt ra khỏi cánh cửa, biến thành một luồng
khói đen tan biến trong hư không.

Trần Cảnh bước chân đi vào, rồi nhìn qua một gian phòng.

Hắn nhớ rõ năm xưa từng nhìn thấy bức tranh trong phủ, có vẽ một dòng

thiên hà từ trên chín tầng trời thổi quét xuống. Cái khí thế mênh mông
trong bức tranh rất hiếm gặp trên thế gian này. Lúc ấy Trần Cảnh đã cảm
thấy không đơn giản, sau lại thấy trên đầu Cố Minh Vi có cột một dải tơ
bảy màu, nên mới thúc đẩy hắn tới đây nhìn qua một lần nữa.

Cố phủ cũng như trong thành trì này, nhìn qua đều sạch sẽ ngăn nắp,

không có xác người trải đầy mà như vẫn còn người đang sinh sống bình
thường. Trần Cảnh đi tới trước gian nhà mà Cố nãi nãi từng mời hắn vào,
đã thấy Cố Minh Vi sớm đứng ở nơi đó rồi.

Nàng cười. Có nhìn thế nào thì Trần Cảnh cũng cảm thấy nụ cười của

nàng ta đầy quỷ dị và tà khí, một loại cảm giác như thâm nhập tận sâu vào
trong xương tủy. Không đợi Trần Cảnh nói chuyện, nàng ta đã mở miệng
nói:

- Cả thành đầy người chúng ta chỉ còn một ngày có thể sống yên ổn, sáng

sinh chiều tử. Chiều sinh sáng tử. Ngươi là người có đại pháp lực, có thể
giúp đỡ chúng ta chăng?

-----oo0oo-----

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.