HOÀNG ĐÌNH - Trang 289

Diệp Thanh Tuyết đã nhắm mắt lại, trong tai nghe thấy âm thanh kia, lại

cảm giác như hư ảo ở cuối chân trời. Là ai rút kiếm? Nàng bỗng nhớ tới
mình có một sư đệ cứng đầu không chịu học pháp thuật, chỉ một lòng tế
kiếm, cũng không biết có còn sống hay không. Nếu hắn còn sống, kiếm của
hắn khi ra khỏi vỏ hẳn cũng ngân vang như vậy.

Sát khí tràn tới như sóng dữ. Diệp Thanh Tuyết cảm nhận được sát khí

lạnh như băng thì cũng thanh tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt lại trở về hiện
thực. Chỉ thấy mây đen trên bầu trời bị một luồng sáng trắng như tuyết
chém tan chính giữa, mà luồng sáng kia vẫn không ngừng lại, đang bay về
phía nàng.

Nàng thấy rõ, đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm rất quen thuộc.

Quanh thanh kiếm kia có vầng sáng trắng mông lung bao phủ, lại như có

ảo ảnh một dòng sông theo kiếm sinh ra. Kiếm đi tới đâu, nước sông tràn
theo tới đó.

- Kẻ nào dám nhúng tay vào chuyện của chúng ta, không sợ hình thần

câu diệt sao?

Diệp Thanh Tuyết không nghe thấy tiếng trả lời. Nàng chỉ thấy phần thân

kiếm kia đột nhiên rung lên, một kiếm hóa thành hai, hai hóa thành ba, ba
hóa thành tầng tầng bóng kiếm. Trong nháy mắt, vô số bóng kiếm xoay
chuyển điên cuồng rồi xé tan chiếc lá khô khổng lồ sắp ụp lên nàng.

Kiếm quang bao phủ lấy Diệp Thanh Tuyết. Ảo ảnh một dòng sông tràn

tới, dập tắt ngọn lửa trên người nàng. Sóng sông hình thành một đám bọt
sóng nâng nàng tiến về hướng Tú Xuân loan.

Đám người vốn định rời đi để đuổi theo Giang Lưu Vân lập tức xoay

người, giận dữ quát lên rồi ngự không mà đến. Con yêu quái còn không hề
e ngại mà chụp vào thân kiếm, toàn thân nó dày đặc khói đen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.