HOÀNG ĐÌNH - Trang 288

Nói xong, y ném chiếc lá trong tay ra. Chiếc lá theo gió mà lớn dần, che

kín cả bầu trời, muốn bọc lấy Diệp Thanh Tuyết.

Không có ai tranh giành với y. Cả đám lại quay đầu đuổi theo Giang Lưu

Vân còn đang đạp gió mây mà bước trên không.

Ở trong mắt bọn họ, Diệp Thanh Tuyết đã là một người chết.

Diệp Thanh Tuyết lâm vào ảo giác. Nàng cảm giác toàn thân mình, ở

mỗi một tấc da thịt, đều đang bùng cháy. Ngọn lửa kia dường như có thể
đốt tới linh hồn, khiến trong khoảnh khắc nàng có cảm giác hồn của mình
sắp tán, toàn thân vô lực, thân thể như bị biến mất, chỉ còn một tia ý thức
trong đầu. Nàng cố gắng mở to mắt ra, muốn nhìn đất trời này một lần cuối
cùng, và đập vào mắt nàng là bầu trời đầy sao.

Vẫn là bầu trời mà nàng đã xem hơn mười năm nay. Từ khi nhập núi

Thiên La tới giờ, nàng một mực ở sau núi tu hành. Nàng không thích ngồi
trong phòng đả tọa, lại thích ngồi trên nóc nhà, dưới trời sao. Nàng thường
xuyên ngẩng đầu lên nhìn những vì tinh tú, mà lúc ấy tựa như chúng nó
đang nói: đến đây, đến gần đây chơi nào. Cũng vì thế, nàng nỗ lực tu luyện,
để mong có một ngày có thể cưỡi mây bay lên chín tầng trời, ở cùng một
chỗ với sao trời.

Đúng lúc này.

Choeng...

Một tiếng kiếm ngân mãnh liệt đột nhiên vang lên. Tần Hộ dung nhập

hồn cổ ở gần nhất nên cảm giác càng rõ ràng. Ở khoảnh khắc tiếng ngân kia
vang lên, một luồng sát niệm phô thiên cái địa giống như nước đá lạnh
băng dội thẳng vào linh hồn y, khiến tâm thần của y nhất thời lâm vào trạng
thái kết băng. Tuy loại trạng thái này chỉ tồn tại trong tích tắc, nhưng đủ
khiến y vô cùng kinh hãi sau khi tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.