HOÀNG ĐÌNH - Trang 3010

Từng bông tuyết chầm chậm rơi xuống, dừng ở trên người Ly Trần, chảy

xuống. Ly Trần sớm đã là một pho tượng băng rồi, không cảm giác được tia
sinh cơ nào cả. Một đụn bông tuyết ở cách nàng không xa hóa thành một
người khoác áo bào đen, là vu yêu Tuyết nhi. Qua hồi lâu, nàng ta lại hóa
thành bông tuyết, tan biến vào hư không.

* * *

Trong núi Phương Thốn, có một người tiên phong đạo cốt ngồi đó dạy

học. Bên dưới là hơn mười đệ tử ngồi ngay ngắn.

Có đệ tử hỏi:

- Sư phụ, thế gian đồn có ngàn năm chủng thần, sẽ có một ngày trở về,

điều này có thật hay không?

Trên đài cao, người tiên phong đạo cốt nói:

- Các con cứ làm tốt bài học mỗi ngày, núi Phương Thốn dù chưa thể

siêu thoát ngoài hậu thế nhưng cũng không dính hồng trần. Chủng thần
cùng các con không quan hệ. Nếu như có ai rời núi, lúc kiếp đến mới biết
sinh tử không do mình, thì ghi nhớ, vật định tĩnh tâm tu hành.

Ông lão nói xong liền nhắm mắt không nói nữa. Mà các đệ tử bên dưới

tuy mỗi người đều nhìn như lặng yên phục tùng, nhưng vẫn có người đang
nghĩ:

- Kiếp cùng cơ (kiếp nạn và cơ duyên) từ trước đến nay đều cùng đến.

Có kiếp chính là có cơ duyên. Người tu hành chúng ta há lại vì sợ kiếp số
mà an tọa trong động thiên.

Những đệ tử này nghĩ, sau khi mình rời núi nhất định sẽ bắt được cơ

duyên, có được đại thần thông. Nhưng còn việc có thể mất đi thứ mình gìn
giữ không muốn mất thì lại đều đè lại không nghĩ tới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.