HOÀNG ĐÌNH - Trang 3126

Ở cách ba thước trên đỉnh đầu hắn, thần quang xuất hiện, hình dáng như

kiếm, chấn động không ngừng.

- Nếu ngươi là thú, là yêu, sao lại xuống núi?

Lời nói của hắn không hề có đạo lý, không ai quy định rằng yêu quái

không thể xuống núi. Sinh linh trong thiên hạ đều có thể đi khắp mọi nơi.
Không ai có quyền chỉ định người khác phải sinh sống ở một địa phương
nào đó. Từ khi còn nhỏ, Thừa đã lớn lên ở chỗ sinh hoạt của nhân loại. Hắn
nghĩ rằng yêu phải sống ở trong núi, nhân loại sinh sống ở đồng bằng, trong
các tòa thành. Kiến thức và số tuổi chưa đủ lớn đã khiến hắn có suy nghĩ
như thế. Dù như vậy, nhưng câu nói của hắn lại ẩn chứa thần uy, có một
chút như là thiên ý.

Hư không rung động. Thần uy tỏa ra, ép về phía yêu quái, thâm nhập vào

trong tâm linh của nó. Yêu quái mặt trắng hoảng sợ, lui lại về sau vài bước
lớn.

Ngay khi nghe thấy Thừa nói, nó cũng nhìn thấy một tòa miếu thần.

Nhưng Thừa là người cầu xin và thần phục còn nó lại cố chống cự nên mới
cảm thấy sự uy nghiêm lạnh lùng toát ra từ tượng thần. Ánh sáng bắn ra từ
hai mắt của tượng thần như thanh kiếm sắc bén đâm thủng lòng kiêu ngạo
của yêu quái, khiến nó phải lui lại vài bước trước bức bách của tên phàm
nhân này.

Thừa giống như được tăng thêm sức mạnh. Hắn căng thẳng giơ cao chiếc

nông cụ, tiến lên thêm một bước lớn, đạp mạnh xuống đất, miệng hét lên
thật to để đe dọa.

Yêu quái mặt trắng lại lùi lại thêm vài bước. Thân thể của nó nhảy về sau

một phát, đã cách xa Thừa hơn mười bước. Nó cảm thấy chiếc nông cụ
trong tay Thừa như một vũ khí nguy hiểm, còn trên người hắn như đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.