HOÀNG ĐÌNH - Trang 3127

mặc áo giáp để phòng hộ, đồng thời uy áp tỏa ra từ hắn cũng khiến nó sợ
hãi, rung động tận tâm linh.

Thừa nhìn thấy yêu quái lùi lại thì càng trở nên dũng cảm hơn. Hắn càng

tin tưởng vào thần linh mình vừa nhìn thấy. Hắn không còn cảm thấy lo
lắng gì nữa, nên lại tiến thêm một bước dài, rồi lại hai bước nữa, đồng thời
kêu to đe dọa yêu quái. Ngay lúc này, hắn cảm thấy bản thân tràn ngập lực
lượng, nghĩ rằng chỉ bằng chiếc nông cụ cũng có thể đánh chết yêu quái,
cũng không còn thấy sợ nó nữa.

Yêu quái mặt trắng nhìn thấy ánh sáng bao quanh người Thừa đã cao đến

vài thước, đốt cháy cả hư không tạo thành một biển lửa hừng hực, cuồn
cuộn đập xuống. Nó sợ quá nên lập tức xoay người chạy trốn, chỉ sợ nếu
chậm thì sẽ mất mạng.

Ngay khi yêu quái chạy trốn, Thừa cũng đuổi theo phía sau, mãi đến tận

chân núi mới dừng lại, mà yêu vật mặt trắng kia đã biến mất ko còn dấu
vết.

Khi phát hiện yêu vật mặt trắng đã không còn, hắn đột nhiên như mất hết

sức lực, gục hẳn xuống đất. Phía sau vang lên tiếng gọi ầm ĩ của Tiếu lão
cha và em trai Tiến. Một cơn gió mạnh thổi qua, hắn rùng mình vì lạnh.
Hóa ra mồ hôi đã ướt đẫm cả người.

Hắn vội vàng đứng dậy, chạy về phía Tiếu lão cha. Trên người đã không

còn sự gan dạ khi đánh đuổi yêu quái lúc nãy nữa.

Ba người lập tức trở về bên trong dãy tường đất của thành Thượng

Thành. Mà yêu quái mặt trắng cũng một đường chạy về sâu trong dãy núi
Liên Vân. Trong lòng nó vẫn luôn có tòa miếu thần, bên trong một pho
tượng đá ngồi ở trên cao, khuôn mặt lạnh lùng, thần uy âm trầm như có thể
tùy thời giết chết nó. Còn nó đang run rẩy ở trước tượng đá, cố gắng chạy
ra ngoài cửa miếu thần nhưng không thể làm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.