HOÀNG ĐÌNH - Trang 3192

Có gió từ hư vô mà ra, nương theo gió là mưa nhỏ như tơ. Mưa gió táp

đến thân thể Tử Vi đại đế. Tử Vi đại đế bất động trong hư không, trên thân
có ánh sao lưu chuyển như nước, cản lấy mưa gió. Ông ta lại vung tay lên,
một luồng sáng đỏ đậm đã xuyên thủng hư không, chìm vào chỗ ngọn
nguồn mưa gió.

Mờ nhạt, biến mất, tái hiện, một điểm sáng đỏ đậm chợt lóe lên, liền trở

lại trong tay Tử Vi đại đế. Mưa gió như bị một đao này phá ngọn nguồn,
chỉ một hồi sau đã yếu xuống rồi tan biến.

Nhưng cơn giận trong lòng Tử Vi đại đế lại khó tiêu. Ông ta không chỉ

không giết được Trần Cảnh, còn mất Trảm Tiên hồ lô. Tất cả đều là do sơ
ý. Nếu như ông ta không chủ quan để Trần Cảnh kéo mình vào miếu thần,
nếu vừa rồi lập tức giết Trần Cảnh thì Trần Cảnh làm sao có thể lấn lướt
được chứ. Chỉ cần không vào miếu thần, tuyệt đối sẽ không ăn thiệt thòi
lớn như vậy, ngay cả Trảm Tiên hồ lô cũng bị mất. Tuy rằng Trảm Tiên phi
đao trong Trảm Tiên hồ lô còn ở trong tay ông ta, nhưng trong hồ lô còn có
thuật pháp quỷ bí đả thương người trong vô hình. Không có Trảm Tiên hồ
lô thì không cách nào thi triển.

Cuối cùng một đao kia không công mà lui cho ông ta biết, mình đã

không thể giết Trần Cảnh nữa rồi, trừ phi có điều đặc biệt xảy ra. Cho nên
ông ta xuất ra Chiêu Yêu phiên (cờ gọi yêu), cắm ở trước Tử Vi cung. Hành
động này khiến thiên hạ khiếp sợ.

Ông ta lại lần nữa ra tay, hơn nữa vừa ra tay đã dốc toàn lực. Ông ta

muốn giết Trần Cảnh, hơn nữa còn muốn tóm luôn cả Linh Tiêu bảo điện.
Tuy rằng chính ông ta cũng cảm thấy có chút vội vàng nhưng cũng không
phải không có lợi. Ông ta không thể chuẩn bị sẵn sàng thì người khác cũng
như vậy.

Hành động thường thường tới sớm hơn so với dự kiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.