HOÀNG ĐÌNH - Trang 323

Ngô Mông ôm quyền, nâng rìu dài bổ một nhát vào hư không, một luồng

sáng vàng như lụa mỏng trải ra, như kéo dài đến tận chân trời. Y đạp từng
bước lên dải lụa sáng ấy, nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

***

Trong hạp cốc, nước rơi thẳng xuống ba nghìn thước, một người hai yêu

đứng trên đỉnh thác.

- Hà Bá gia, chúng ta cũng đi nghe đi ạ.

Hồng đại hiệp cõng Lang Nha bổng trên lưng, đôi mắt lồi động đậy, nói.

Trần Cảnh sớm đã có ý đi nghe đạo, chỉ là còn chưa quyết định thời

điểm, lập tức nói:

- Các ngươi lưu lại canh thủy phủ, ta đi một mình thôi.

- Hà Bá gia, phủ có vỏ sò muội muội trông là đủ rồi, để con đi theo làm

tăng uy danh của ngài chứ ạ!

Nó vừa mới nói, Trần Cảnh đã cảm thấy linh khí bên người khẽ động, vỏ

sò kia biến mất, mà cùng lúc đó Hồng đại hiệp đột nhiên kinh hãi phóng
vọt ra xa, tốc độ cực nhanh.

Thế nhưng một đoạn khoảng cách này còn chưa đủ, vỏ sò kia đã xuất

hiện bên cạnh mà kẹp lấy phần đuôi của nó, chỉ chừa nửa thân trên ở bên
ngoài.

- Cái vỏ sò mọc rêu này, còn muốn ăn ca nữa, ca đập vỡ vỏ của mi đấy.

Hồng đại hiệp giơ Lang Nha bổng lên muốn đập xuống, Trần Cảnh khẽ

quát một tiếng, Hồng đại hiệp dừng động tác, mà vỏ sò cũng buông nó ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.