HOÀNG ĐÌNH - Trang 3270

Giọng nói nàng như thể nhớ lại một cơn mộng mị, Trần Cảnh bèn tiếp

lời:

- Có lẽ cô không biết, hơn một trăm năm trước ta đã cảm giác được nguy

hiểm này rồi.

Hắn xoay người lại, nhìn lên bầu trời, nói;

- Đó là lúc còn ở trong thành Bá Lăng. Ta nghe được mọi người trong

thành trước khi chết đã hô to lên rằng, hi vọng toàn bộ tiên thần đầy trời
đều biến mất. Cô không thể tưởng tượng được cảm giác của ta lúc đó đâu.

- Bọn họ đều thành Thiên ma.

Hư Linh nói.

- Đúng vậy, bọn họ đều thành Thiên ma. Thành một tồn tại thúc đẩy trời

đất biến đổi.

Trần Cảnh nói:

- Khi đó mỗi lời kêu lên đều là nỗi lòng chân thật của bọn họ. Ta nghĩ, dù

bọn họ có kính nể thần, tiên bao nhiêu, có tế tự thành kính đến thế nào thì
đều là bọn họ không tình nguyện. Nếu không có những thần, tiên với một
niệm có thể định ra sinh tử bọn họ như chúng ta đây, có lẽ bọn họ nhất định
sẽ cảm thấy cuộc sống tự do hơn nhiều.

- Cho nên, chúng ta không nên tồn tại hay sao?

Hư Linh hỏi.

Trần Cảnh không trả lời.

Hư Linh nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.