HOÀNG ĐÌNH - Trang 390

không còn, tượng thần vỡ nát. Nhìn lại, nhiều lần sinh tử mới có thể đổi lại
được nhang khói hưng thịnh thế này.

Ánh nến trong miếu thần lay động, cô gái quay đầu nhìn ra phía ngoài

miếu Hà Bá, chỉ thấy nước sông lấp lánh, sóng nối tiếp sóng. Đôi mi thanh
tú khẽ cau lại, rồi nàng lại tiếp tục quỳ lạy trước tượng thần.

Một trận gió ẩm thấp thổi qua mặt đất, hướng đến phía xa.

Đi qua từ đường Hà Tiền, Trần Cảnh cảm giác dường như Hư Linh

không có bên trong. Hắn khẽ suy nghĩ, có lẽ nàng cũng tham gia đại thọ
Thành Hoàng rồi.

Qua núi Thúy Bình, hắn nghĩ thầm:

- Không biết Sơn Thần núi Thúy Bình có đi không? Có lẽ là phải đi chứ.

Qua trấn Quân Lĩnh, Trần Cảnh không đi vào, bởi vì trong trấn có một

tòa miếu Thổ Địa, thần linh trong đó là địch, không phải là bạn. Thôn trấn
chính là nơi tín ngưỡng mạnh mẽ nhất của gã, há nào lại không mượn xu
thế địa lợi nơi đây trấn áp hắn? Rồi khi hắn nghĩ đến thành Bá Lăng, tâm
tình liền trầm xuống.

Bất kể thế nào, cũng phải đến thành Bá Lăng.

Giờ phút này, hắn không e ngại Tần Hộ. Nhưng vị Thành Hoàng thành

Bá Lăng là người nhà của gã. Nếu gã xúi giục Thành Hoàng gây bất lợi với
mình thì sẽ là một việc rất nguy hiểm.

Đỉnh đầu hắn có vệt sáng vàng vụt qua, bay về phía thành Bá Lăng.

Lại gặp thêm mấy tinh quái trong núi kết bạn mà đi, yêu khí còn kéo

theo một trận gió mưa, chậm rãi bay đến phía tòa thành.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.