HOÀNG ĐÌNH - Trang 484

kiếm, sau đó cả người hắn giống như không có trọng lượng, thuận theo
kiếm mà nhẹ bay.

Ngự kiếm lên chín tầng trời, lên Thiên đình, xuống Địa phủ, đến Hoàng

tuyền, đây mới là phong thái kiếm tiên. Trong lúc vô tình, hắn lại có thể
nhân kiếm hợp nhất, ngự kiếm mà bay.

Trần Cảnh đưa lưng về phía Bạch Ông, hắn không biết Bạch Ông có thể

nhận ra mình hay không. Đám thị vệ giáp đen phía trước xông lên, từ trong
mắt bọn họ, Trần Cảnh lại thấy được sự kính trọng đối với mình.

Bạch Ông không phải là thần linh, cũng không phải linh hồn. Trần Cảnh

đã nhìn ra điều đó ngay khi lão xuất vừa hiện trên không trung.

Trượng gỗ đâm xuống, trong chớp mắt này, một tiếng rít chói tai phát ra

giống như vang lên từ trong linh hồn. Trần Cảnh nhíu mày, cái đầu đang bị
thương lại cảm thấy đau nhói, giống như tuỷ não muốn nhảy ra ngoài.

Hắn vội vàng đóng chặt thính giác, âm thanh biến mất, đau đớn vẫn còn

đó, nhưng may mà đã giảm bớt không ít. Quay đầu nhìn lại, những người
xông về phía Bạch Ông đều đã hoá thành một đống áo giáp đen rơi xuống
đất, chỉ trong chốc lát đã chất đống đầy trên mặt đất.

Trần Cảnh giơ kiếm lên, lớp tro bụi hiện ra, cuộn lên trên mặt đất bằng

phẳng, lơ lửng giữa những thị vệ giáp đen, lúc bên trái, lúc lại bên phải, kỳ
dị khó hiểu, mịt mù lặng ngắt.

Bạch Ông bị bao phủ trong lớp bụi mù, chợt nghe một tiếng thét chói tai

cao vút, bất kỳ ai cũng có thể nghe thấy sự sợ hãi trong âm thanh này. Khi
tiếng thét cất lên, trong đám bụi xuất hiện một con chim đầu bạc, đang
muốn vỗ cánh bay ra khỏi phạm vi tro bụi bao phủ. Mọi người vừa mới
nhìn thấy con chim đầu bạc hiện ra, nó đã bị tro bụi cuộn lên nuốt chửng,
hoá thành một bộ xương chim máu chảy đầm đìa. Lớp bụi biến mất, bóng
kiếm mịt mờ không dấu vết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.